Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-10-12 16:03:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay bên cạnh Diệu Nghi một tiểu cung nữ theo, khi thấy Tống Thính Vãn liền cung kính hành lễ, "Bái kiến Thần Nữ."

Tống Thính Vãn nhàn nhạt gật đầu, Diệu Nghi, "Mấy ngày nay ngươi phát hiện thứ gì ho ?"

Diệu Nghi vẻ mặt thần bí, "Ngươi theo đến tẩm điện xem thử."

Vừa , Diệu Nghi khoác tay Tống Thính Vãn, dẫn nàng về điện , hỏi: "Thần nữ tỷ tỷ, dùng bữa tối ?"

Tống Thính Vãn khẽ lắc đầu, "Chưa từng."

Nghe , Diệu Nghi nghiêng đầu dặn cung nữ phía : "Thần nữ tỷ tỷ thích đồ cay, ăn thịt nai nội tạng. Mau thông báo chuẩn bữa tối."

Cung nữ cung kính đáp: "Vâng, Công chúa điện hạ."

Diệu Nghi từ nhỏ nuôi dưỡng cùng Tiêu Vận Trạch trong cung của Dung phi, nay cập kê nên vẫn dọn ngoài.

Đi bao lâu đến điện của nàng.

Điện quá lớn, nhưng vật bên trong đều tinh xảo.

Có thể thấy, Hoàng đế tuy đa tình đa nghi, nhưng vô vàn yêu thương đối với cô con gái .

Tống Thính Vãn theo nàng , chẳng mấy chốc thấy một cái bệ lớn.

Trên đó bày đầy các thứ kỳ lạ, từ xa ngửi thấy mùi hương.

Diệu Nghi kéo nàng đến bàn, như dâng bảo vật mà cầm lên một lọ sứ nhỏ bàn, "Thần nữ tỷ tỷ, ngửi thử xem."

Tống Thính Vãn lời ghé sát ngửi, ánh mắt lộ vẻ vui vẻ, kéo dài âm cuối, "Ưm—"

"Cũng khá thơm."

Diệu Nghi cầm lên một lọ sứ nhỏ khác, mang theo chút cẩn thận nàng, "Vậy ngửi thử cái xem ."

Tống Thính Vãn nâng lọ sứ lên ngang tầm, dùng tay quạt quạt ở miệng lọ, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Chưa dám chắc, Tống Thính Vãn ngửi kỹ thêm nữa.

Ngay đó, nàng ngạc nhiên nghiêng đầu Diệu Nghi, "Đây là hương do ngươi tự chế ?"

Diệu Nghi gật đầu lia lịa, "Ưm ưm!"

"Thế nào? Có giống ?"

Tống Thính Vãn đặt lọ sứ về bệ đá, khẽ : "Quả thật, mùi hương y hệt sữa tắm ."

"Không ngờ Diệu Nghi tài năng ."

Diệu Nghi thích lời khen , như đứa trẻ kẹo, mừng rỡ khôn xiết, "Ta chỉ cảm thấy mùi sữa tắm thơm, nên điều chế hương giống hệt."

"Thần nữ tỷ tỷ, sữa tắm và dầu gội của , thật sự đó!"

Diệu Nghi giơ ngón cái thật lớn, "Hiện giờ ngày ngày đều dùng! Mỗi ngày đều thơm tho, chẳng cần dùng huân hương nữa!"

Tống Thính Vãn khẽ , "Nếu ngươi thích, đợi khi nào dùng gần hết tặng ngươi thêm ít nữa."

"Được nha nha." Diệu Nghi khách khí.

Tống Thính Vãn cầm những loại hương khác bệ lên ngửi.

Rất nhiều mùi hương khác .

Có loại ngửi ngọt ngào, loại thanh khiết, như cỏ xanh mới mọc còn đọng sương, cũng những hương gỗ trung tính.

Tóm , mùi nào khiến Tống Thính Vãn nhíu mày.

"Cũng khá lợi hại." Tống Thính Vãn tiếc lời khen ngợi, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.

Nàng thật sự ngờ một Công chúa cành vàng lá ngọc, nấy chịu khó dành tâm tư những thứ đồ chơi nhỏ bé .

Ngày khi còn ở Tống gia, những tiểu thư danh môn xung quanh nàng, ai là du thủ hiếu nhàn, đa phần đều là cực đoan hưởng lạc, chỉ đợi gia đình sắp xếp cho công việc nhàn nhã lương cao.

Diệu Nghi là Công chúa một nước, cam lòng bỏ thời gian nghiên cứu những thứ , hơn nữa còn , hẳn là tốn ít công sức.

Khóe mày Diệu Nghi ánh lên vẻ vui sướng, "Thần nữ tỷ tỷ nếu thích, cứ chọn vài món tặng ."

Tống Thính Vãn nhướng mày, "Vậy sẽ khách khí nữa."

Diệu Nghi gật đầu mạnh, dường như mong chờ nàng cứ tự nhiên lấy, "Cứ lấy hết ! Đừng khách sáo!"

Tống Thính Vãn cũng thật sự quá khách khí, chỉ chọn hai lọ hương ngửi quá ngọt ngào.

Bữa tối trong Hoàng cung chuẩn nhanh.

Các nàng ở điều hương thất lâu, cung nữ đến mời các nàng dùng bữa.

Nơi dùng bữa là một thiên sảnh, rộng gần bằng điều hương thất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-168.html.]

Trên bàn ăn sang trọng bày la liệt các món ăn mỹ vị.

Trông vô cùng hấp dẫn.

Tống Thính Vãn vốn mấy đói bụng, nhưng giờ thấy liền khiến bụng nàng bắt đầu réo lên.

Diệu Nghi phất tay, các cung nữ vốn ở chuẩn dọn món đều lặng lẽ lui xuống.

Tâm trạng Diệu Nghi dường như , nàng vô cùng kiên nhẫn giới thiệu các món ăn cho Tống Thính Vãn.

"Thần nữ tỷ tỷ, ăn nhiều chút." Mắt Diệu Nghi đảo quanh, : "Mấy ngày nay bận rộn chế hương, thời gian cung tìm chơi."

"Thần nữ tỷ tỷ, mới tuyển vài tử, sắp mở y quán ?"

Tống Thính Vãn nhướng mày, "Tin tức của ngươi cũng thật linh thông."

"Hắc hắc." Diệu Nghi khúc khích hai tiếng, "Ngày nào khai trương? Ta sẽ đến ủng hộ ngươi."

Tống Thính Vãn nàng chọc , "Mở y quán thì mà ủng hộ, những đến đều là bệnh nhân. Ngươi mà đến, lỡ cẩn thận lây cảm mạo sốt thì ."

Diệu Nghi chu môi, gì thêm.

Một lát : "Thần nữ tỷ tỷ, bệnh của Dung phi nương nương, thể chữa khỏi ?"

Tống Thính Vãn đưa câu trả lời khẳng định, "Ta sẽ cố gắng hết sức."

Thấy sắc mặt Diệu Nghi , nàng thêm: "Tuy nhiên, tình hình hiện tại của nàng, hẳn là vấn đề gì lớn."

Nói xong, Tống Thính Vãn dặn dò: ", khi bệnh của nàng khỏi hẳn, ngươi đừng tẩm điện của nàng."

Nghe Dung phi vấn đề gì lớn, Diệu Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì ."

"Phụ hoàng hạ nghiêm lệnh, bất cứ ai cũng phép . Thần nữ tỷ tỷ cứ yên tâm."

Dường như trút gánh nặng trong lòng, Diệu Nghi lúc mới bắt đầu động đũa dùng bữa.

Ăn uống no đủ, trời dần tối, Tống Thính Vãn cũng nên trở về.

Diệu Nghi kiên quyết tiễn nàng khỏi cung.

"Thần nữ tỷ tỷ, cây quế đằng kìa."

Tống Thính Vãn thuận theo ánh mắt nàng sang.

Lúc mùa hoa quế nở, cây hoa, suýt nữa nàng nhận đó là cây quế.

Diệu Nghi khẽ , "Khi còn nhỏ, Hoàng thường cùng chơi trốn tìm, luôn trốn cái cây đó."

"Rõ ràng như , nhưng Hoàng luôn tìm lâu mới thấy ."

"Lúc nhỏ, cứ nghĩ là Hoàng quá ngốc, nhường đến , trốn ở nơi rõ ràng thế mà vẫn tìm thấy."

Tống Thính Vãn cây quế đó, khẽ nhướng mày.

Không ngờ Tiêu Vận Trạch một mặt ôn hòa như , cam lòng dành nhiều thời gian để thong dong chơi trốn tìm cùng .

giây , Diệu Nghi tức giận :

"Lớn hơn chút mới , Hoàng tìm thấy , chỉ là ghét đeo bám, ngoan ngoãn trốn cây, để tai thanh tịnh thôi!"

Tống Thính Vãn: "......"

Thôi , nàng cũng ngờ, Tiêu Vận Trạch còn một mặt tinh nghịch như .

Vừa , mắt Diệu Nghi đỏ hoe, "Mấy hôm Phụ hoàng , Hoàng dẫn binh xuất chinh , còn kịp tiễn ."

"Nghe Bắc Lương tấn công hung tàn, liên tiếp chiếm của chúng ba tòa thành trì ."

"Phụ hoàng còn , quân đội Bắc Lương đều là những d.ư.ợ.c nhân đau đớn, vô cùng lợi hại."

Diệu Nghi nghẹn ngào, "Thần nữ tỷ tỷ, Phụ hoàng nhiều võ tướng như , vì cứ phái chính con ruột của trận?"

"Chiến tranh hiểm ác, chỉ cần sơ sẩy một chút..."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Diệu Nghi ngừng một chút, "Thần nữ tỷ tỷ, Hoàng , sẽ bình an trở về ?"

Tống Thính Vãn vỗ vỗ cổ tay nàng, giọng nhẹ đến mức dường như sẽ tan biến trong gió ngay giây , "Sẽ ."

Tư lự dần bay xa.

Nàng Diệu Nghi đang lo lắng cho Tiêu Vận Trạch, mà bản nàng cũng .

Thời gian , nàng ngày ngày hỏi Chu Tước liệu tin tức nào từ phía Bắc truyền về , nhưng câu trả lời nhận mãi vẫn là "Không ".

Thế nhưng nàng chẳng thể .

Chỉ thể cầu nguyện lịch sử sẽ đối đãi tử tế hơn với vị đại hùng của đất nước , đừng ban cho một kết cục tàn khốc đến nữa.

 

Loading...