Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-10-12 00:22:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa lời , Tiêu Vận Trạch khẽ cau mày, “Dung phi nương nương ?”

Thái Thịnh ngập ngừng, “Cái , nô tài dám vọng ngôn. Hoàng thượng mời Thần nữ đến xem bệnh cho Dung phi nương nương.”

Tiêu Vận Trạch gật đầu, “Đã , ngươi về .”

Thái Thịnh cũng hỏi thêm, gật đầu .

Hắn , lời của Thái tử Điện hạ nghĩa là, Thần nữ sẽ cung.

, Thái tử Điện hạ từ khi mẫu phi qua đời, vẫn luôn Dung phi nuôi dưỡng, nghĩ bụng chắc vẫn chút tình cảm…

Sau khi Thái Thịnh , Tống Thính Vãn ngẩng đầu , “Chàng bây giờ cung khám bệnh? Để đoán xem, và Dung phi quan hệ tồi?”

Tiêu Vận Trạch khẽ lắc đầu, “Không quá thiết, cũng quá tệ.”

“Vậy tại ?”

Tiêu Vận Trạch rũ mắt xuống, thấy hàng mi rậm và cong vút của nàng, chớp chớp, nhẹ giọng :

“Sau khi mẫu qua đời, liền nuôi dưỡng ở cung Dung phi, bấy nhiêu năm qua, từng ngược đãi, cũng coi như ơn dưỡng dục.”

Tống Thính Vãn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Diệu Nghi cũng nuôi dưỡng ở cung Dung phi?”

Tiêu Vận Trạch gật đầu, “ .”

Tống Thính Vãn chợt hiểu , “Thảo nào quan hệ của các ngươi đến .”

“Diệu Nghi tính tình phần bướng bỉnh, nhưng vẫn khá hiểu chuyện, ở cùng nàng, nàng cũng sẽ bắt nạt, nàng bảo vệ .”

“Được, .” Tống Thính Vãn kéo vạt áo , “Khi nào xuất phát?”

Tiêu Vận Trạch lắc đầu, “Chưa xác định thời gian cụ thể, xem tốc độ bên Tả tướng quân.”

“Tả tướng quân? Các ngươi cùng ?”

.” Tiêu Vận Trạch nắm lấy tay nàng.

“Ta sẽ để Chu Tước ở với nàng, đến lúc đó để Chu Tước đưa nàng về Phong Huyện, nàng hãy về.”

“Vãn Vãn bằng lòng cung ?”

“Ừm.” Tống Thính Vãn nhiều.

Nàng bây giờ về Tứ Phương cũng vô dụng, chi bằng gì.

Đợi cũng chẳng về .

Hai lên xe ngựa, Chu Tước và Thanh Long cưỡi ngựa phi đến.

“Chủ tử!”

Tiêu Vận Trạch vén rèm, thấy Chu Tước khẽ cau mày, “Có bên Tả tướng quân chỉnh đốn xong ?”

Chu Tước và Thanh Long xuống ngựa chắp tay, “Bẩm gia. Xe ngựa cũng chỉnh đốn xong, tất cả thứ đều mang theo, bất cứ lúc nào cũng thể xuất phát!”

Tiêu Vận Trạch bất lực xe ngựa, bàn tay lớn giữ lấy gáy Tống Thính Vãn, đặt một nụ hôn lên trán nàng, “Vãn Vãn, đợi .”

Lại là đợi…

Tống Thính Vãn chút thích , chỉ chăm chú , như khắc sâu gương mặt tuấn lãng trong tâm trí, “Nhất định sống sót trở về! Đánh thì chạy, đừng liều mạng, trở về luôn cách giải quyết.”

Tiêu Vận Trạch khẽ một tiếng, xoa xoa đầu nàng.

Thật ngốc, chiến trường thể lính đào ngũ chứ.

Tiêu Vận Trạch xuống xe ngựa, thị vệ mắt liền dắt bảo mã của tới.

Tiêu Vận Trạch định lên ngựa, Mộc Trung liền từ trong phủ chạy .

“Điện hạ! Điện hạ!”

Tiêu Vận Trạch đầu, thấy phía ông một đội , ai nấy tay đều đầy ắp đồ đạc.

“Điện hạ!” Mộc Trung tuổi cao, từ trong phủ chạy vội , giờ phút thở hổn hển, “Lão nô chuẩn một thứ hữu dụng, ngài đều mang theo, để phòng khi cần thiết.”

Tiêu Vận Trạch thoáng qua phía ông , suy nghĩ một chút vẫn phất tay bảo Thanh Long mang tất cả đồ đạc .

“Đa tạ Mộc thúc.”

Mộc Trung lo lắng, “Điện hạ, ngờ ngài trở về mấy ngày chiến trường, nhất định cẩn thận đấy!”

Tiêu Vận Trạch gật đầu, “Yên tâm, bảo trọng.”

Lúc , Tống Thính Vãn kéo rèm xe ngựa , “Vật tư y tế và dầu đèn gì đó đều mang theo ?”

Thanh Long gật đầu, “Thần nữ, đều mang theo .”

Tống Thính Vãn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu trong xe ngựa, Tiêu Vận Trạch thêm nữa.

Nàng sợ thêm mấy nữa, nàng sẽ nỡ để .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-162.html.]

sứ mệnh của .

Sứ mệnh bảo vệ gia đình và đất nước.

Cuối cùng, Tiêu Vận Trạch vẫn để Chu Tước ở .

Ánh mắt Chu Tước kiên định, biểu thị nhất định sẽ bảo vệ Thần nữ.

Xe ngựa chầm chậm, xóc nảy chạy về phía .

Tống Thính Vãn khẽ vén rèm bên cạnh lên, vặn thấy bóng lưng Tiêu Vận Trạch phi ngựa xa.

Một hồng y, ngựa rực rỡ.

Rất khí chất thiếu niên.

Khó mà tưởng tượng từ một chiến trường trở về vội vàng lao đến một chiến trường khác…

Chỉ mong thể bình an trở về.

Tú Hà Cung.

Đây là đầu tiên Tống Thính Vãn cung điện của phi tần trong hoàng cung.

Cung điện lớn, bên trong mấy điện vũ lớn nhỏ.

Chu Tước thể nội cung, tìm một tiểu thái giám dẫn nàng .

“Làm phiền thông báo một tiếng, Thần nữ đến khám bệnh cho Dung phi nương nương.” Tiểu thái giám lễ phép với cung nữ ở cửa điện.

“Thì là Thần nữ.” Cung nữ khom , “Hoàng thượng dặn dò, ngài đến cứ trực tiếp , cần thông truyền.”

Ngay đó, cung nữ liền đẩy cửa .

Tống Thính Vãn gật đầu, nhấc chân .

Đây hẳn là tẩm điện của Dung phi, bài trí vô cùng xa hoa, trong phòng xông một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu.

“Hoàng thượng thứ tội, bệnh quái lạ, vi thần chỉ thể cố gắng hết sức chữa trị! …”

“Đồ vô dụng! Người kế tiếp đến bắt mạch. Nếu chữa khỏi cho Dung phi, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!”

Người còn thấy, giọng chói tai truyền .

Tống Thính Vãn bước qua bình phong, thấy phía một hàng thái y quỳ rạp đất, ai nấy đều cúi đầu sát đất, run rẩy thôi.

Trên giường một nữ tử, cách màn che bằng lụa mỏng, rõ mặt.

Hoàng thượng cạnh giường, chăm chú trong màn, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.

“Hoàng thượng, Thần nữ đến.” Thái Thịnh chú ý thấy nàng đến, kịp thời nhắc nhở.

Tiêu Kình , khoảnh khắc thấy Tống Thính Vãn, đôi mắt đen láy đục lập tức sáng lên một thoáng, “Thần nữ, phiền chẩn bệnh cho Dung phi.”

Tống Thính Vãn gật đầu, “Không các vị thái y chẩn Dung phi nương nương mắc bệnh gì?”

Các thái y đều cúi đầu thật thấp, một ai dám lên tiếng.

Tiêu Kình tức giận : “Không , liền c.h.é.m đầu các ngươi đem cho ch.ó ăn!”

Tống Thính Vãn: “…”

Ngài lúc nào cũng như ?

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thật tàn bạo…

Một thái y đang bắt mạch cho Dung phi run rẩy : “Thần nữ, Dung phi nương nương, lẽ là mắc bệnh đậu mùa…”

Lời dứt, trong màn liền truyền mấy tiếng ho dữ dội.

Thái y kinh hoàng, lập tức quỳ xuống, “, lẽ là vi thần y thuật tinh, chẩn sai mạch !”

Tiêu Kình càng thêm tức giận, vung tay áo một cái, “Một đám lang băm, phi tử của trẫm thể mắc đậu mùa? Tất cả đều cút ngoài cho trẫm!”

Các thái y dường như giải thoát, lập tức lanh lẹ xách hòm t.h.u.ố.c lăn ngoài.

Tống Thính Vãn: “…”

Bệnh đậu mùa là một căn bệnh khả năng lây nhiễm cao, tỷ lệ tử vong lớn.

Là bệnh đậu mùa sớm hơn?

May mắn là nàng giữa đường bảo Chu Tước lấy túi thuốc.

Tống Thính Vãn lặng lẽ lấy khẩu trang y tế từ trong túi đeo lên.

Tiêu Kình thấy , chút ngạc nhiên, “Thần nữ đây là?”

Tống Thính Vãn từ trong túi lấy một đôi găng tay y tế dùng một , đeo : “Đây là biện pháp bảo hộ. Hoàng thượng, kiến nghị ngài nên ngoài .”

“Bệnh …” Tống Thính Vãn dừng một chút, ngẩng đầu thẳng mắt , chậm rãi : “Sẽ lây nhiễm, dễ c.h.ế.t .”

 

Loading...