Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-10-11 07:25:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Vận Thành gương chiếu hậu, “Bổn điện lặp thứ hai.”

Chủ tử của y bảo y lái chậm, nhưng Tam Hoàng tử bên cạnh bảo y tăng tốc, y nên lời ai đây?

Đương nhiên là lời chủ tử nhà !

Tam Hoàng tử cũng dễ đắc tội a.

Chu Tước nuốt nuốt nước bọt, lòng kiên quyết, định từ chối chủ tử nhà căn dặn cẩn thận lái chậm, thì y chợt liếc thấy hình ảnh trong gương chiếu hậu.

Chỉ thấy chiếc xe màu trắng phía dường như cũng tăng tốc, bám sát theo y.

Chu Tước nghi hoặc, đ.á.n.h vô lăng lái ngoài một chút.

Lúc , gương chiếu hậu thể thấy tình hình của mấy chiếc xe phía nữa.

Tất cả đều ngoại lệ, bám sát đuôi xe phía !

Chu Tước: “…”

Lòng c.h.ế.t, cứ như .

Thế là, cảnh tượng như xuất hiện…

Trên đường phố kinh thành, đội xe hùng hậu đồng loạt tăng tốc lao về phía , âm thanh ầm ầm.

Khi qua cuốn lên ít bụi bặm và sỏi đá.

Tựa như một con cự long dài vút nhanh chóng sà xuống đất mà tiến lên, vô cùng tráng lệ!

Không chỉ đường phố, ngay cả cửa sổ lầu hai của các lầu, tửu lầu cũng chật kín , tranh chiêm ngưỡng cảnh tượng hùng vĩ .

Bách tính ven đường cảm nhận luồng gió mạnh do xe chạy qua thổi tới, khỏi đồng thanh cảm thán.

“Nhanh quá!”

“Nhanh như ! Sắp đuổi kịp tốc độ chiến mã !”

“Chậc, ngươi đ.á.n.h giá thấp tốc độ của chiếc xe . Đây chính là xe của Thần nữ đại nhân! Ta ở Phân Châu, Thần nữ đại nhân lái xe nhanh như bay, tướng quân nước địch cưỡi ngựa đuổi theo lâu cũng kịp!”

“Thật ? Nhanh đến , thật phong độ!”

“Thật sự tận mắt chứng kiến cảnh tượng lúc đó, những ở Phân Châu đều tận mắt thấy Thần nữ triệu hồi một con cự long vàng rực, cự long vờn lượn trung, kim quang nó suýt chút nữa lòa mắt bọn họ!”

“Thật ? Kim long đó thật sự chói lóa đến ư?”

Nhất thời, các nha tiểu tư trong các nhà đều kịp xem tiếp cảnh tượng hùng vĩ nữa, nhao nhao chạy về nhà báo tin cho chủ tử.

Lúc , tại cổng một trạch viện.

Tống Thính Vãn vững vàng đỗ xe .

Tiêu Vận Trạch từ khoang chở hàng phía mở miệng, “Diệu Nghi, xuống xe.”

Diệu Nghi đầu , chớp chớp mắt, “Hoàng , thể ở đây cùng Thần nữ tỷ tỷ , lát nữa về cung ?”

Tiêu Vận Trạch chút do dự, “Không .”

“Vì !” Diệu Nghi bĩu môi, bộ .

Tống Thính Vãn vội vàng giảng hòa, “Công chúa, chúng xuống xe chuyện? Ta giúp khuyên thật kỹ.”

Diệu Nghi gật đầu lia lịa, “Thần nữ tỷ tỷ thương nhất! Được!”

Nói , Diệu Nghi liền xuống xe, nhưng mò mẫm hồi lâu , đành đầu Tống Thính Vãn.

Diệu Nghi theo động tác của Tống Thính Vãn tháo dây an , học nàng chạm cửa xe.

Nàng cũng thế nào, sờ một vật kỳ lạ kéo một cái, cửa xe liền kêu lên!

Diệu Nghi chỉ thấy mới lạ cực kỳ, đẩy cửa xe , cửa thế mà cứ thế mở !

“Thần nữ tỷ tỷ, mau !” Diệu Nghi vui mừng khôn xiết, mắt sáng lấp lánh, “Cửa xe mở !”

Cửa bên Tống Thính Vãn cũng mở , nàng đang định xuống xe, tiếng đầu , khỏi ngạc nhiên, “Thật lợi hại a, Diệu Nghi công chúa.”

Diệu Nghi vô cùng kích động, “Chiếc xe quả nhiên thần kỳ! Không …”

Tiêu Vận Trạch kịp thời ngắt lời nàng, “Xuống xe.”

Diệu Nghi tâm trạng cực , ngắt lời cũng giận, đầu lè lưỡi trêu chọc Tiêu Vận Trạch, “Được , sẽ mặt Hoàng , lát nữa sẽ riêng với Thần nữ tỷ tỷ, Hoàng cứ tự về cung !”

Nói xong, nàng liền nhanh chóng xuống xe chạy trong trạch viện, để Tống Thính Vãn và Tiêu Vận Trạch hai .

Ghế phụ trống, Tiêu Vận Trạch bèn dịch chuyển sang ghế phụ.

Tống Thính Vãn nhịn , “Diệu Nghi công chúa bao nhiêu tuổi mà vẫn còn nghịch ngợm chứ?”

Tiêu Vận Trạch nghĩ nghĩ, : “Hè năm là lễ cập kê của nàng.”

“Năm ?” Tống Thính Vãn nhướng mày, “Vậy cũng nhanh thôi.”

Vẫn tròn mười sáu, quả nhiên là một đứa trẻ.

Tống Thính Vãn trạch viện bên ngoài xe, “Đây chính là một trong những trạch viện mẫu phi để cho ?”

Tiêu Vận Trạch khẽ , “Để trống cũng là để trống. Những ngày ở kinh thành , nàng cứ ở đây, thế nào?”

“Ta ở một ?” Tống Thính Vãn khẽ nhíu mày.

“Ừm?” Tiêu Vận Trạch chút sững sờ, “Vãn Vãn chẳng lẽ là cùng cư ngụ?”

Tống Thính Vãn: “…”

“Một cái viện tử lớn thế … nàng ở một sợ ?”

Nghe , Tiêu Vận Trạch hiểu lầm, khẽ ho một tiếng, “Vãn Vãn, xuống xe , đưa nàng xem viện tử. Vài nha quét dọn vẫn đó.”

Tống Thính Vãn thấy bên ngoài trời sắp tối, chút lo lắng, “Hay là Điện hạ cung ? Vào thành lâu như , đến muộn e Hoàng thượng sẽ trách phạt .”

“Không , sẽ trì hoãn quá lâu.”

Viện tử lớn, u tĩnh.

Có giả sơn, ao sen, đường quanh co phức tạp, trồng nhiều hoa cỏ.

Nhìn qua liền là trạch viện của đại gia tộc.

Trên đường tạm thời vẫn thấy một ai.

“Mẫu phi từng ở đây ?”

Tiêu Vận Trạch nắm tay nàng dẫn nàng trong, “Chưa từng. Mẫu Giang Nam, ngoại tổ là thương nhân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-141.html.]

“Sau khi mẫu nhập cung, ngoại tổ bèn mua hai trạch viện ở kinh thành. Nơi đây là một trong đó.”

“Thỉnh thoảng, khi bọn họ kinh thăm mẫu , liền sẽ ở đây tạm trú một thời gian.”

“Từ khi mẫu qua đời, ngoại tổ liền còn đến nữa, nhưng trong viện tử vẫn trông coi dọn dẹp.”

Nghe đến đây, Tống Thính Vãn véo nhẹ tay .

Không cứ mãi nghĩ đến những chuyện vui , bèn chuyển đề tài : “Diệu Nghi công chúa ? Nàng , thấy ?”

“Điện hạ!”

Một nam nhân mặc y phục vải thô đơn giản, trông chừng năm mươi tuổi, vội vàng về phía , “Bái kiến Điện hạ!”

Tiêu Vận Trạch đỡ khuỷu tay nâng dậy, “Mộc quản gia, cần đa lễ.”

Mộc Trung nước mắt lã chã, quỳ đất chịu dậy, “Nô tài nhiều năm gặp Điện hạ, còn tưởng rằng, tưởng rằng Điện hạ sẽ đến nữa.”

Tống Thính Vãn Tiêu Vận Trạch từng trải qua chuyện gì, nhưng nàng trực giác rằng Tiêu Vận Trạch hề bài xích nơi đây, ngược còn chút hoài niệm, mấy năm nay đến?

Tống Thính Vãn ngước mắt sườn mặt Tiêu Vận Trạch.

Có lẽ, cũng sợ khi thấy cảnh vật nơi đây, liền nhớ đến mẫu khuất của chăng…

Tiêu Vận Trạch nữa đỡ cánh tay , khẽ dùng lực đỡ dậy, “Mộc quản gia, vị là Thần nữ, thời gian nàng sẽ ở đây, phiền ngài chiếu cố.”

Mộc Trung lấy ống tay áo lau vội nước mắt mặt, “Điện hạ gì, nô tài liền theo, đây là bổn phận.”

“Trạch viện giờ đây thể chỗ Điện hạ dùng đến, cũng uổng công nô tài ở đây trông coi nhiều năm như !”

“Hoàng !”

“Hoàng !”

Không xa, Diệu Nghi ồn ào chạy tới, chạy kêu: “Hoàng , trong cung đến!”

Tiêu Vận Trạch nhíu mày, “Người trong cung đến đây?”

Tống Thính Vãn cũng kinh ngạc.

Bọn họ mới viện tử mấy phút, nhanh như tìm tới ? Thần tốc?

Diệu Nghi thở hổn hển, “Không , thấy một đội cung nhân về phía ở gần Tây Môn, bèn vội vàng chạy tới đây.”

“Chẳng lẽ Phụ hoàng vì Hoàng chậm trễ cung mà trách tội ?” Diệu Nghi trong mắt lộ vẻ lo lắng, “Đều tại cố chấp, hại chậm trễ lâu đến . Hoàng yên tâm, Diệu Nghi tuyệt đối sẽ để Phụ hoàng trách phạt như nữa!”

Đang chuyện, một đội mặc đồng phục chỉnh tề cứ thế , đồng loạt hành lễ.

“Nô tài bái kiến Cửu Hoàng tử Điện hạ! Bái kiến Tam công chúa!”

Giọng the thé, giống giọng nam, cũng giống giọng nữ.

Thái giám?

Tống Thính Vãn kinh ngạc.

Nàng vẫn là đầu tiên thấy thái giám thật.

Chỉ là bọn họ trông vẻ ngoại trừ giọng the thé một chút, dáng nhỏ hơn một chút, dường như cũng gì khác biệt so với nam nhân bình thường.

Tiêu Vận Trạch chút biểu cảm, “Các ngươi đều dậy .”

“Tạ Điện hạ.”

Vị thái giám đầu mặc đồng phục màu đỏ, khi dậy định , Diệu Nghi liền nhanh chóng chắn mặt Tiêu Vận Trạch.

“Thái Thịnh công công, ngài đến đây vì việc gì?”

Thái Thịnh gượng một tiếng, cung kính : “Hồi bẩm Tam công chúa, nô tài đến đây, là…”

“Thái Thịnh công công!” Diệu Nghi nhíu mày, liếc thánh chỉ trong tay Thái Thịnh, thần sắc nghiêm túc, “Nếu dụ chỉ là trị tội Cửu Hoàng , ngài cứ cầm đến, . Có chuyện gì sẽ đích với Phụ hoàng!”

Tiêu Vận Trạch kéo Diệu Nghi lưng, “Đứng đó.”

“Thái Thịnh công công, xin cứ .”

“Điện hạ.” Thái Thịnh cung kính , “Nô tài đến đây, là phụng mệnh Hoàng thượng, đưa Tam công chúa về cung.”

Vừa là nhằm , Diệu Nghi lập tức ủ rũ, từ lúc nào giấu cả lưng Tiêu Vận Trạch.

Thái Thịnh khẽ thở dài, dâng thánh chỉ lên, “Điện hạ về kinh điều , Tam công chúa vỡ chiếc vòng ngọc yêu thích nhất của Hi Tần nương nương, Hi Tần nương nương lóc đến mặt Hoàng thượng, thế là, phái nô tài ngoài tìm Tam công chúa.”

Nghe , Diệu Nghi lập tức nhảy biện giải, “Mới ! Là do trong chiếc vòng đó đồ vật nên mới vỡ, vật đó hại thể, Hi Tần đeo lâu ngày thể sẽ suy sụp!”

Tiêu Vận Trạch giọng lạnh lẽo, “Thái Thịnh công công, nghiệm minh vật trong chiếc vòng đó là gì ?”

Thái Thịnh gượng hai tiếng, “Chiếc vòng vỡ nát vứt , thể tra xét.”

Thấy Tiêu Vận Trạch chẳng biểu lộ gì, Thái Thịnh vội : “Tuy nhiên, hai tháng , Hi tần nương nương sảy thai, từ đó thể quả thực sa sút hơn nhiều.”

Diệu Nghi kéo tay áo Tiêu Vận Trạch, tủi : “Hoàng , xem , các nàng đều trách phạt , ngay cả phụ hoàng cũng trách phạt , bất đắc dĩ mới chạy ngoài. Từ nhỏ mất mẫu , vẫn luôn theo......”

“Dừng , nữa là giao cho Thái Thịnh đấy.” Tiêu Vận Trạch kịp thời ngăn nàng .

Diệu Nghi lập tức mím môi, chớp chớp đôi mắt to về phía Thái Thịnh.

Dường như nàng đang : Hừ, hôm nay ngươi đừng hòng mang !

Thái Thịnh nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn ?

Tống Thính Vãn càng càng thấy kinh ngạc.

Xem phim truyền hình nhiều , phản ứng đầu tiên của nàng là trong chiếc vòng tay đó sẽ là xạ hương chứ?

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hóa những thủ đoạn tranh sủng dơ bẩn của các tần phi hậu cung mà phim truyền hình đều là sự thật ư?

Tiêu Vận Trạch nhàn nhạt với Thái Thịnh: “Lát nữa sẽ đích đưa Diệu Nghi gặp phụ hoàng, còn xin công công cứ về .”

Nghe , Thái Thịnh liếc Tống Thính Vãn đang hai cái, do dự.

“Có dị nghị gì ?”

Thái Thịnh vội : “Nô tài dám! Chỉ là còn một việc.”

“Điện hạ, dám hỏi vị nữ tử ăn mặc kỳ lạ ngài đây, là thần nữ?”

Tống Thính Vãn trong lòng giật .

Nàng đang hóng chuyện mà, hóng đến thế ......

 

Loading...