Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-10-11 07:24:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoại thành Phân Châu.

Lúc trời tối.

Hầu Trường Phong tựa xe, Tống Thính Vãn bên cạnh, "Thần Nữ, nàng cảm thấy A Trạch so với Tam Hoàng tử Tiêu Vận Thành thì thế nào?"

Tống Thính Vãn xa xăm về phía hai bóng đang tới, một một .

Chỉ cần liếc mắt một cái là thể phân biệt Tiêu Vận Trạch là phía , cao hơn Tiêu Vận Thành nửa cái đầu.

Tống Thính Vãn suy nghĩ một lát, "Ta từng gặp Tam Hoàng tử, nhưng kẻ như vì đạt mục đích mà từ thủ đoạn, thậm chí tiếc tàn hại nhân mạng, thì thể so sánh với Tiêu Vận Trạch ."

Một câu , khiến Hầu Trường Phong xong vô cùng sảng khoái, " , xứng đáng so với A Trạch."

"Sau , nàng sẽ phản bội A Trạch ?"

Tống Thính Vãn ngẩn một thoáng, "Lời là gì , thể."

Hầu Trường Phong nàng, đầy thâm ý: "A Trạch sinh trong hoàng gia, bên cạnh tìm mấy thật lòng. Hắn tâm tư sâu sắc, thích kể chuyện ngoài. Kỳ thực hồi nhỏ, bám lấy Tam hoàng nhất, hai tình cảm vô cùng , thiết kẽ hở."

"Tất cả đều ngờ, mấy năm , Tiêu Vận Thành đ.â.m lưng ."

Tống Thính Vãn chút kinh ngạc, "Bọn họ từng thiết như ?"

"Hừ." Hầu Trường Phong khinh thường một tiếng, "Không ngờ , trong nhà đế vương, hai hoàng tử do hai phi tử khác sinh , tình cảm thể đến thế. A Trạch lúc đó còn nhỏ hiểu, nhưng Tiêu Vận Thành lớn hơn sáu tuổi, lẽ ngay từ đầu từng thật lòng đối xử với A Trạch."

Tống Thính Vãn hỏi rốt cuộc Tiêu Vận Thành phản bội Tiêu Vận Trạch như thế nào.

Trong hoàng cung, thủ đoạn hại tự nhiên sẽ chẳng sạch sẽ bao nhiêu.

Nàng chỉ xót xa cho Tiêu Vận Trạch, cảm giác cận nhất phản bội, chắc chắn đau đớn ?

Giống như việc vợ chồng họ Tống vứt bỏ nàng năm xưa, cảm giác , từng trải qua sẽ thể nào hiểu .

Hầu Trường Phong tiến gần nàng một bước, nghiêm túc : "Thần Nữ, nếu Hoàng đế đồng ý cho nàng và A Trạch thành , xin nàng cũng ngàn vạn đừng dễ dàng từ bỏ A Trạch! Ta , A Trạch để tâm đến nàng."

Mặt Tống Thính Vãn đột nhiên đỏ bừng, nàng cứng nhắc : "Chúng còn đến bước thành ."

Hầu Trường Phong phóng khoáng, "Với tính cách của A Trạch, đó là chuyện sớm muộn thôi. Chỉ cần nhận định nàng, thì đó chính là nàng, sẽ còn ai khác nữa."

Tống Thính Vãn còn từng nghĩ đến vấn đề kết hôn với .

Ở thời cổ đại, ba vợ bốn là chuyện hết sức bình thường.

Chàng thật sự sẽ chỉ nguyện ý cưới một nàng thôi ?

Nếu Tiêu Vận Trạch sẽ nạp , nàng sẽ tuyệt đối thành với .

Ai thể chấp nhận điều chứ?

Trong lúc chuyện, Tiêu Vận Thành và Tiêu Vận Trạch cũng đến gần.

Tiêu Vận Thành chỉ chiếc xe, nghiêng đầu Tiêu Vận Trạch phía , "Đây là vật gì?"

"Tù xa áp giải ngươi." Tiêu Vận Trạch chỉ chiếc xe tải màu trắng bên cạnh, "Ngươi chiếc đó."

Nghe đến tù xa, Tiêu Vận Thành nổi giận, "Lão Cửu, chuyện còn định đoạt, giờ phút bổn điện vẫn là hoàng của ngươi!"

Tiêu Vận Trạch khẽ nhướng mày, "Hoàng ? Lên xe ."

Nghe , Hầu Trường Phong mắt nhanh tay lẹ kéo mở cửa xe phụ của chiếc xe tải màu trắng, "Tam Hoàng tử điện hạ, mời."

Tiêu Vận Thành trừng mắt y một cái, bực bội phất tay áo lên xe.

Nào ngờ vị trí ghế xe tải khá cao, chỗ đặt chân cũng ở vị trí cao, Tiêu Vận Thành nắm giữ thứ gì, khoảnh khắc một chân bước lên xe, suýt chút nữa ngã xuống.

May mà Hầu Trường Phong kịp thời đưa tay đỡ lấy eo , còn quên lẩm bẩm vài câu: "Chậc, Điện hạ, chẳng lẽ mấy ngày gần đây ăn uống hợp khẩu vị ? Sao thể yếu ớt đến thế."

"Câm, miệng."

Tiêu Vận Thành mượn lực của Hầu Trường Phong, một cước đạp lên, thành công ghế phụ lái.

Cũng chẳng vững , Hầu Trường Phong liền trực tiếp đóng sầm cửa ghế phụ .

lúc , Chu Tước tới, "Gia, những tù binh Úy Quốc đều lên xe, lương thực và túi ngủ cũng chất mấy xe, ba nhà họ Ô đặt riêng một chiếc xe. Còn mười chiếc xe."

Tiêu Vận Trạch gật đầu, "Trường Phong, mười chiếc xe đó đều thuộc về ngươi."

"Sau trận chiến , nguyên khí quân trung tổn thương nặng nề, cần tu sửa cẩn thận một chút. Có mười chiếc xe , gì cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều."

Hầu Trường Phong quỳ một gối xuống, chắp tay về phía Tiêu Vận Trạch, trịnh trọng : "Tạ Cửu Hoàng tử điện hạ!"

Tống Thính Vãn nhíu mày.

Hầu tướng quân lúc nào cũng đổi phong thái đột ngột.

Nàng còn tưởng y sẽ vô cùng kích động mà la hét...

Không ngờ đột nhiên nghiêm túc đến .

Tiêu Vận Trạch đỡ y dậy, "Được , trở về , chúng cũng nên khởi hành ."

Hầu Trường Phong vỗ mạnh vai , "A Trạch, bảo trọng!"

Tiêu Vận Trạch nghiêm túc gật đầu với y, Chu Tước, "Trên chiếc xe Tam Hoàng tử, Chu Tước, ngươi lái. Chuẩn khởi hành."

"Vâng!"

Nhận lệnh, Chu Tước liền lập tức lên xe, thấy đường đường là Tam Hoàng tử điện hạ mà y phục xộc xệch tựa lưng ghế, dường như còn đang thở dốc.

Đây là ?

Chu Tước cả kinh, nghi ngờ bệnh, định xuống xe tìm Thần Nữ thì gọi .

"Dừng !"

Hơi thở yếu ớt như sợi tơ...

Chu Tước trong lòng kinh hãi.

Tam Hoàng tử sẽ là sắp xong chứ? Rốt cuộc mấy ngày nay xảy chuyện gì?

Còn Kinh Thành mà!

Hoàng thượng quở trách thì ?

Chuyện là mất đầu đấy!

Chu Tước , "Điện hạ, chỗ nào khỏe ?"

Tiêu Vận Thành trừng mắt , "Ngươi, giúp bổn điện rút y phục ."

Chu Tước chút hiểu, về phía chỉ tay, khoảnh khắc liền nhẹ nhàng thở phào một .

Thì là y phục cửa kẹt ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-138.html.]

"Điện hạ, nghiêng trong một chút, thuộc hạ mở cửa ."

Tiêu Vận Thành dịch trong một chút.

Khoảnh khắc , Chu Tước vươn cánh tay dài , cánh cửa cứ thế mở .

Chu Tước nhanh chóng kéo y phục của lên, đóng cửa .

Toàn bộ quá trình diễn nhanh, Tiêu Vận Thành thậm chí còn kịp mở cửa bằng cách nào.

Y phục giải thoát, Tiêu Vận Thành cả đều thấy dễ chịu hơn, thẳng lưng, khôi phục dáng vẻ thường ngày, "Khi nào thì khởi hành?"

Chu Tước liếc bên ngoài một cái, chiếc Ngũ Lăng của Thần Nữ đại nhân khởi hành .

"Bẩm Điện hạ, bây giờ khởi hành."

Nói xong, Chu Tước ghé sát Tiêu Vận Thành, ánh mắt giận dữ của , yếu ớt : "Thuộc hạ giúp thắt dây an ..."

Thắt xong dây an , Chu Tước liền khởi động xe theo chiếc Ngũ Lăng.

Tiêu Vận Thành lúc thì đ.á.n.h giá cách bố trí bên trong xe, lúc cảnh vật bên ngoài, "Về chiếc xe , những gì ngươi , hãy kể hết ."

Mắt Chu Tước sáng lên.

Hắn đang lo Tam Hoàng tử cạnh, đường sẽ dám chuyện.

Không ngờ chủ động đề nghị để giới thiệu.

Chu Tước tức thì hứng khởi.

Hắn là kẻ thể yên...

Đoàn xe hùng dũng rời khỏi Phân Châu, hướng về Kinh Thành mà tiến.

Chiếc Ngũ Lăng của Tống Thính Vãn chạy ở phía nhất.

Trên xe, Tiêu Vận Trạch thỉnh thoảng đút cho nàng một món ăn vặt nhỏ, khiến nàng suýt nữa thì ăn no căng bụng.

, nàng đến còn mang theo ít đồ ăn vặt, đủ cả vị cay, chua, ngọt.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đi về về mất nhiều ngày như , mang theo chút hương vị mới mẻ, nàng sợ sẽ chịu nổi...

"Đủ , đừng đút cho ăn nữa, tự ăn ."

Tiêu Vận Trạch nhướng mày, "Vãn Vãn đói ?"

Tống Thính Vãn bật , tức buồn: “Chàng tự xem bục phía chất đống bao nhiêu túi đồ ăn vặt , cũng kẻ phàm ăn tục uống.”

Tiêu Vận Trạch liếc bục một cái: “Dường như là nhiều.”

“Làm ơn bỏ chữ ‘dường như’ , vốn dĩ là nhiều mà.”

Nói xong, Tống Thính Vãn liếc chiếc xe trắng trong gương chiếu hậu: “Tiêu Vận Thành và Chu Tước cùng xe thật sự ?”

Tiêu Vận Trạch chút bất ngờ: “Vãn Vãn đang lo lắng điều gì ?”

Tống Thính Vãn cân nhắc một chút: “Chàng thấy Chu Tước bình thường ngốc nghếch ? Ta thật sự sợ y lời gì đó đắc tội với Tiêu Vận Thành, y diệt khẩu ngay tức thì...”

Tiêu Vận Trạch bật : “Sẽ , nàng cứ an tâm.”

Vào lúc , bên trong chiếc xe tải trắng.

Chu Tước vững vàng điều khiển bánh lái, mới giảng đến cách mở đóng cửa xe, y liền tiện miệng nhắc một câu: “Điện hạ, nếu y phục của kẹt cửa, chỉ cần mở cửa . Cánh cửa đóng chặt, kéo thì thể kéo nổi .”

Lời , khí như đông đặc .

Nếu y mà cách mở cánh cửa , thì còn cần đến y ?

Tiêu Vận Thành liếc xéo y một cái: “Đồ khốn kiếp, dám ngoài, ngươi tin bổn điện hạ khi về sẽ c.h.é.m bay đầu ch.ó của ngươi ?”

Chu Tước nghẹn lời, y rõ ràng chỉ ý kiến nghị...

Thôi , về đến nơi ai sẽ rơi đầu còn chừng.

Làm chuyện cấu kết địch quốc tàn hại lê dân Đại Khánh như , Hoàng đế đa nghi bẩm sinh thể vì y là con trai của mà tha thứ cho y?

Nghĩ đến đó, Chu Tước trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dù đường xá gian nan, song may mắn Tống Thính Vãn chuẩn đồ vật đủ đầy.

Các tướng sĩ ăn no ngủ ấm.

những binh lính Úy Quốc thì như , thể đảm bảo cho bọn họ đường c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng là hết lòng hết .

, tay bọn chúng ít nhiều đều nhuốm m.á.u tươi của tướng sĩ Đại Khánh.

Suốt chặng đường, bọn họ cơ bản đều vòng qua các thành, dù đoàn xe vài trăm chiếc, đối với những bách tính từng thấy xe cộ mà , quả thực chút quá đáng sợ.

Bọn họ chỉ khi đường xá , thực sự thể vòng mới xuyên qua thành mà thôi.

Lúc , đoàn xe đến thành đầu tiên mà bọn họ buộc xuyên qua: Lương Châu.

Cổng thành binh lính canh giữ, đoàn xe chặn .

“Người đến là ai?”

Tống Thính Vãn Tiêu Vận Trạch ở ghế lái chính: “Phải đây, chặn .”

Tiêu Vận Trạch khẽ , nhưng hành động gì: “Chờ một lát.”

Rất nhanh, Chu Tước liền chạy ngang xe bọn họ, xuất trình lệnh bài cho các binh lính giữ thành.

Khoảnh khắc kế tiếp, bọn họ phép thông hành.

Tiêu Vận Trạch vững vàng điều khiển bánh lái trong, thấy Tống Thính Vãn vẫn cau mày lời nào: “Có chuyện gì ?”

Tống Thính Vãn nghiêng đầu : “Chàng thấy lạ ? Vì họ sợ xe, cũng thấy xe kỳ lạ chút nào?”

“Chàng nhớ đây ở Phong Huyện, Phần Châu, phản ứng của bách tính khi đầu thấy xe ? Bọn họ đều cho rằng xe là quái thú đáng sợ.”

Tiêu Vận Trạch để tâm: “Có lẽ, chỉ là bọn họ nhát gan hơn? Lần đầu tiên thấy cũng sợ hãi.”

Tống Thính Vãn: “...”

Chàng nghĩ ai cũng giống ?

Thật tình mà , lâu như , nàng từng thấy Tiêu Vận Trạch thứ gì dọa sợ, tâm lý vững vàng đến mức khó tin.

Xe nhanh trong thành.

Bách tính hai bên đường đều dừng hết động tác tay, về phía .

Chỉ là, giống với Tống Thính Vãn dự đoán chút nào...

Bách tính dường như hề sợ hãi, ngược còn hưng phấn?

 

Loading...