Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-10-11 07:24:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Vận Trạch kéo nàng đến bên ghế phụ mở cửa, đợi nàng còn ân cần thắt dây an cho nàng, "Khoảng thời gian vất vả , xe cứ để lái."

Sự gần gũi báo khiến Tống Thính Vãn bỗng chốc đỏ mặt, mím môi đáp khẽ, "Ưm."

Chàng cổ đại, thể điều , còn thắt dây an cho nàng , thật là ga lăng...

Chiếc xe từ từ khởi động, từ cửa thành chạy về phía khách sạn.

Dọc đường , thu hút ánh mắt của những bên đường.

"Này, tối qua mấy trong quân , đây là xe, là tọa kỵ của thần nữ đại nhân, thật oai phong bao!"

"Sao thấy điện hạ cũng ở trong đó?"

" đúng đúng, cũng thấy! Tối qua còn thấy điện hạ và thần nữ đại nhân nắm tay !"

Một cô gái trẻ tuổi mặt đầy vẻ kích động, "Ta cũng , cũng thấy! Thật xứng đôi! Điện hạ đến nay vẫn thành hôn, hóa trong lòng . Điện hạ và thần nữ đại nhân đều là thiên nhân chi tư, tiểu điện hạ hoặc tiểu công chúa nhất định cũng sẽ vô cùng xinh !"

"Cũng đừng vội vàng kết luận. Cửu hoàng tử điện hạ dù cũng là hoàng tộc, nàng xem qua các triều đại, vị hoàng quốc thích nào mà liên hôn với con cháu quyền quý?"

"Xì, cứ chờ xem , đó chính là thần nữ đại nhân thể triệu hồi Thần Long! Nói chừng Thánh thượng còn mong một nàng dâu như nữa là."

"Vãn Vãn, đây là vật gì?"

"Vãn Vãn, đây là vật gì?"

Chàng giờ gọi "Vãn Vãn" càng ngày càng thuận miệng.

Từ lúc nàng tỉnh đến giờ, gọi bao nhiêu ...

Tống Thính Vãn đang đ.á.n.h răng, tay trái cầm kem đ.á.n.h răng, tay cầm sữa rửa mặt, chút buồn .

Hiếm khi thấy Tiêu Vận Trạch vẻ hiếu kỳ như một đứa trẻ như .

Tống Thính Vãn hiệu cho , bảo đợi đ.á.n.h răng xong.

Thời cổ đại quả thật tiện chút nào, đ.á.n.h răng rửa mặt đều lấy nước phòng mà .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đánh răng xong, Tống Thính Vãn bắt đầu giới thiệu cho Tiêu Vận Trạch.

"Cái gọi là nha cao, thể sạch răng."

Tiêu Vận Trạch nhướng mày, "Hóa là nha phấn, cách gọi khác thôi. Vậy còn cái ?"

Tống Thính Vãn theo ngón tay đặt tẩy diện nhũ, "Cái là vật để rửa mặt, thể loại bỏ bụi bẩn mặt, thử ?"

Tiêu Vận Trạch tò mò hỏi: "Ta cũng thể dùng ?"

Tống Thính Vãn gật đầu nghiêm túc, "Đương nhiên , nam nữ đều thể dùng!"

" mặt hề bụi bẩn, Vãn Vãn cũng , vì dùng vật ?"

"Chàng hiểu , rửa xong sẽ ."

Nói , Tống Thính Vãn liền nhấc tay lên, nặn một hạt tẩy diện nhũ nhỏ bằng hạt đậu lòng bàn tay , đó cũng nặn một ít lòng bàn tay .

Tống Thính Vãn đặt tẩy diện nhũ xuống, đó bắt đầu từng bước dạy .

Tiêu Vận Trạch cũng nghiêm túc học theo.

Khi rửa sạch bọt mặt, dùng khăn lau khô mặt, Tiêu Vận Trạch khỏi kinh ngạc.

"Vãn Vãn, mặt , dường như so với trơn mềm hơn nhiều?"

Trơn mềm...

Tống Thính Vãn đưa tay vuốt lên mặt , nghiêm túc cảm nhận, "Ừm, quả thật, trơn mềm hơn nhiều."

Vừa định rút tay về, một bàn tay lớn giữ .

Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của , Tống Thính Vãn đột nhiên cảm thấy khí chút mập mờ, chớp chớp mắt, "Đây chính là công dụng của tẩy diện nhũ..."

Lời còn xong, đôi môi lạnh lẽo áp sát lên.

Rất lâu , Tống Thính Vãn đỏ bừng vành tai dạy Tiêu Vận Trạch thoa nước dưỡng da...

Tiêu Vận Trạch dường như đặc biệt hứng thú với những sản phẩm dưỡng da và vật dụng vệ sinh cá nhân của nàng, vụng về vỗ nước dưỡng lên mặt, còn ngừng hỏi nàng công dụng của những thứ .

Tống Thính Vãn đến khô cả cổ họng, cuối cùng nhịn , "Chàng thật sự thích những thứ ? Hôm khác về sẽ mang cho một bộ."

Tiêu Vận Trạch đang dùng mu bàn tay áp má, dường như đang cảm nhận độ mịn màng của làn da, khẽ lắc đầu, "Không , chỉ cảm thấy, lẽ thể đem những thứ bán. Những thứ kiểu dáng mới lạ, công dụng độc đáo, đều là những thứ Đại Khánh , nghĩ chắc hẳn các nữ tử đều sẽ thích."

Tống Thính Vãn mắt sáng rực, "Chàng quả là một thiên tài kinh doanh!"

Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, mười dặm đường dài vô cùng náo nhiệt.

Cả con phố đều giăng đèn lồng đỏ rực, vô cùng hỉ khí.

Tiệc rượu lớn kéo dài từ đầu thành đến cuối thành, bày kín mấy con phố.

Các tướng sĩ nghỉ ngơi một ngày một đêm, giờ phút đang tinh thần phấn chấn bàn, trò chuyện vui vẻ chờ món ăn dọn lên.

"Đã lâu lắm sảng khoái như , lát nữa chúng nhất định uống cho thỏa thích!"

"Nói đến, tối qua khi quân Uất tiến thành, lúc chúng đóng cửa thả chó, thật sự đ.á.n.h tay, sảng khoái vô cùng! Cũng coi như báo thù cho những khuất!"

"Ha ha ha ha, còn lúc thần nữ triệu hồi Thần Long nữa, mắt trợn tròn luôn! Không ngờ đời thực sự rồng!"

" mà! Thần nữ đại nhân triệu hồi Thần Long, một xua lui quân địch, thật sự là còn gì sướng hơn! Thật là hả !"

"Hừ, bọn ch.ó con Uất Quốc , còn dám huênh hoang san bằng Phân Châu diệt Đại Khánh chúng , thật là khoác ngượng! Cuối cùng chẳng thần nữ đại nhân dọa đến mức ngựa cũng dám mang về nhà , ha ha ha."

"Các ngươi chẳng lẽ phát hiện , thần nữ đại nhân một chút cũng bày vẻ, một chút cũng bộ tịch! Lại còn cùng chúng ăn tiệc rượu lớn!"

"Ngươi như thì cửu hoàng tử điện hạ chẳng cũng ở tiệc rượu lớn ? Sao chỉ khen thần nữ đại nhân?"

Người chịu thua, "Thần nữ đại nhân và cửu hoàng tử điện hạ đều như , vô cùng dân!"

"Lên món thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-131.html.]

"Lên món thôi!"

Từ xa truyền đến tiếng chiêng gõ, đó, nhiều bá tánh bưng món ăn đặt lên bàn.

"Chúc các vị quân gia ăn ngon uống ngon!"

"Cùng rượu ngon tự tay Phân Châu chúng ủ, cất giữ hơn mười năm , hôm nay đều mang mời các vị quân gia nếm thử, cứ uống cho thỏa thích, đủ vẫn còn!"

Các tướng sĩ cũng vô cùng hưởng ứng, sôi nổi đáp lời.

"Đa tạ các vị hương khoản đãi!"

"Mọi cùng uống, đều xuống , đêm nay say về!"

lúc , phía cửa thành truyền đến một trận tiếng động.

Tiếng bánh xe cút kít của xe đẩy rõ ràng.

"Các vị, vật tư quần áo bông, túi ngủ do thần nữ đại nhân chuẩn cho tới !"

"Mùa đông , các vị tướng sĩ sẽ còn chịu lạnh nữa!"

Cả con phố tuy ồn ào, nhưng những gần đều rõ mồn một lời của Chu Tước.

"Hay! U hô––"

"Huynh ! Thần nữ đại nhân chuẩn đồ giữ ấm cho , mùa đông sẽ còn chịu lạnh nữa!"

"Đa tạ thần nữ đại nhân!"

Lời truyền từ bàn sang bàn khác.

Rất nhanh, tất cả tiệc rượu lớn đều dậy, bưng ly rượu bàn, kính về phía Tống Thính Vãn, "Đa tạ thần nữ đại nhân ân tứ!"

Nếu lúc dùng máy bay lái để cảnh tượng , nhất định sẽ vô cùng tráng lệ!

Tống Thính Vãn cũng câu nệ, giơ cao chén rượu bàn, xoay một vòng tại chỗ, "Mọi ăn ngon uống ngon!"

Uống cạn một ly, Tống Thính Vãn xuống, thấy Tiêu Vận Trạch chớp mắt , khỏi trêu ghẹo, "Sao, kính rượu , ghen ?"

Ánh mắt Tiêu Vận Trạch ánh lên một tia kiêu ngạo, bàn tay lớn khẽ xoa đầu nàng, "Đây là những gì Vãn Vãn của chúng xứng đáng nhận."

Bên ngoài huyên náo, tiếng mấy rõ ràng truyền tai Tiêu Vận Thành đang ở góc tây nam trong thành.

Nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, những món ăn thơm lừng bàn, Tiêu Vận Thành ánh mắt âm u, bóp nát chén rượu trong tay.

Tiêu Vận Trạch, ngươi cứ chờ đấy, ván cờ , sớm muộn gì cũng sẽ lật ngược !

Bên , Chu Tước đặt loa xuống, dặn dò bá tánh Phân Châu khi sắp xếp vật tư xong nhớ tìm chỗ xuống cùng ăn tiệc.

Đây chính là yến tiệc mừng công!

Bọn họ chính là đại công thần!

Sao thể vắng mặt !

Chu Tước nhanh chóng tìm kiếm, nhanh thấy một góc chiếc áo khoác bông trắng khác biệt của Tống Thính Vãn, liền nhanh chóng về phía đó.

Nơi thần nữ đại nhân ở, chủ tử của nhất định cũng ở đó.

Khi chỉ còn cách mục tiêu vài chỗ , một cánh tay choàng qua cổ lôi .

Chu Tước định huých một cùi chỏ, phát hiện đó là Bạch Hổ.

"Tiểu Hổ Hổ? Ngươi ?"

Bạch Hổ tay vẫn choàng qua cổ , "Ngươi ?"

"Đương nhiên là tìm chủ tử phục mệnh !"

Nghe , Bạch Hổ ấn xuống ghế bên cạnh, "Ở đây , ăn tiệc."

"Vì ?" Chu Tước chút hiểu, "Ta còn với chủ tử mà."

Bạch Hổ gì, chỉ một tay giữ vai , xoay về phía chủ tử đang .

Tiêu Vận Trạch và Tống Thính Vãn cạnh , ngay chỗ mà Chu Tước chỉ cần vài bước là tới.

Hầu như ngay lập tức khi thấy bọn họ, Chu Tước hiểu .

Chủ tử của đang xoa đầu thần nữ đại nhân, khí giữa hai dường như chút đúng lắm, lúc qua lẽ lắm?

Nghĩ , Chu Tước tự rót cho một chén rượu, "Tiểu Hổ Hổ, kính ngươi!"

Vài chén rượu xuống bụng, Chu Tước chút ngà ngà say, "Tiểu Hổ Hổ, lúc ngươi ở đây, học cách lái xe từ thần nữ đại nhân, thật sự oai phong, hôm nào dẫn ngươi trải nghiệm thử, tốc độ còn nhanh hơn cả Hãn Huyết Bảo Mã!"

Bạch Hổ liếc một cái, đổi rượu trong bình cạnh tay thành nước.

Chu Tước uống thêm hai chén rượu, "Chậc, rượu càng uống càng nhạt thế?"

Chu Tước quanh hai vòng, " , Hầu tướng quân ? Sao thấy và gia gia cùng ?"

Lúc , Hầu Trường Phong, ban đầu sẽ cùng các tướng sĩ uống một trận say về, đang ở trong địa lao.

"Ô tướng quân, dậy , dẫn Quan đại phu đến khám bệnh cho ngươi ." Hầu Trường Phong kê một cái bàn phòng giam của Ô Triệt, bàn đặt hộp đựng thức ăn, "Tiện thể mời ngươi thưởng thức xem tiệc mừng công của Đại Khánh chúng ở trình độ nào."

Nói , Hầu Trường Phong mở hộp thức ăn , bày từng món lên bàn.

Hương thơm ngào ngạt.

Hầu Trường Phong , chào Quan Thiếu Hiền xuống cùng ăn, "Ta thèm đến chảy nước mắt . Quan đại phu mau , chúng cùng nếm thử món ngon Phân Châu . Ăn no thì khám vết thương cho Ô tướng quân, còn về uống rượu mừng công với các nữa chứ!"

Ô Triệt đất, tinh thần dường như khá hơn buổi sáng, liếc xéo Hầu Trường Phong ngoài phòng giam, ánh mắt đầy phẫn nộ, "Người Khánh gian xảo! Gương mặt tà ác! Thủ đoạn tàn nhẫn như , ngươi sẽ gặp báo ứng thôi!"

"Đợi đến ngày chủ quân Uất Quốc chúng san bằng Phân Châu, xem ngươi liệu còn thể ăn ngon !"

Hầu Trường Phong gắp một miếng thịt cho miệng, nhai nhóp nhép, vẻ mặt hưởng thụ.

đúng đúng, cứ mắng như , càng mắng càng ác, càng sảng khoái.

 

Loading...