Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-10-11 07:24:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Phân Châu thành.

“Chúng cuối cùng cũng g.i.ế.c ! Cuối cùng cũng thắng !”

“Chúng cuối cùng cũng đ.á.n.h bại Khánh! Sau Phân Châu sẽ là của chúng !”

“Các , chúng bày rượu nướng một con dê ăn mừng !”

Tiêu Vận Thành trong phòng thưởng thức rượu, thấy tiếng reo hò từ bên ngoài truyền đến, tự tin một tiếng, cầm bình rượu rót chén.

“Tư Không đại nhân, mời.”

Tư Không là họ của nam nhân đeo mặt nạ.

Tư Không Phục đáy mắt cũng tràn đầy ý , rót đầy chén rượu kính về phía Tiêu Vận Thành đối diện, “Điện hạ quả nhiên tính toán , dễ dàng giúp chúng hạ Phân Châu thành .”

Nghe thấy lời , trong mắt Tiêu Vận Thành lóe lên một tia sắc bén, khẽ nhếch môi , nhưng nụ chạm đến đáy mắt, “Tư Không đại nhân, vẫn là đừng quên giao dịch với bản điện mới .”

“Ha ha, đó là lẽ dĩ nhiên.”

Tiếng reo hò bên ngoài dần dần ngưng bặt, nhưng mãi vẫn thấy ai đến báo tin vui.

Tiêu Vận Thành khẽ nhíu mày.

Không đám nhận bổng lộc cao như đều là kẻ ăn hại , chuyện quan trọng như chiến thắng mà báo cáo cho đầu tiên, chỉ lo tự hân hoan ăn mừng.

nghĩ cũng , đám tiểu tử Úy quốc , hiểu lễ nghĩa cũng là điều dễ hiểu, dù cũng là một lũ dã man.

Chỉ là Quách Phi...

Chẳng lẽ vẫn còn canh chừng lão Cửu?

Sao chút động tĩnh nào?

Tiêu Vận Thành hừ lạnh một tiếng dậy, “Tư Không đại nhân, hôm nay rượu cũng uống cạn hứng , chi bằng cùng bản điện ngoài, thưởng thức một bữa tiệc tàn sát thành trì hoành tráng ?”

Tư Không Phục tay nắm quyền đặt lên n.g.ự.c trái, “Thôi, đại sự thành, nhanh chóng về báo tin vui, bồi tiếp Điện hạ nữa, cáo từ.”

Lời dứt, trong phòng chỉ còn một Tiêu Vận Thành, cũng chẳng dùng phương pháp gì, mà trực tiếp biến mất.

Kẻ xưa nay vẫn , thần quỷ .

Tiêu Vận Thành bình luận gì.

Tư Không Phục mấy tháng tìm đến , cùng một giao dịch.

Cuối cùng, liền lấy một tòa thành trì tiền đặt cược, hợp tác với y.

Chỉ cần thể khiến của danh tiếng tan nát, đó thần quỷ xử lý y, khiến thế nhân tin rằng Cửu hoàng tử Tiêu Vận Trạch thông đồng với địch phản quốc, đêm khuya mở cửa thành cho địch quân tàn sát thành, cuối cùng cẩn thận c.h.ế.t ở đây...

Mất một tòa thành trì thì ?

Sau thể dẫn binh đoạt Phân Châu!

Mấy ngày , phần lớn bách tính trong thành đều di dời, cũng xem là gây tội g.i.ế.c chóc quá lớn.

Còn những kẻ c.h.ế.t oan đó, cứ tìm của báo thù !

Khóe miệng Tiêu Vận Thành nhếch lên một nụ dữ tợn.

Vậy thì cứ để bây giờ, xem bộ dạng t.h.ả.m hại của .

Tiêu Vận Thành phất ống tay áo dài, bước về phía cửa lớn.

Chỉ là khoảnh khắc kéo cửa , nụ liền đông cứng mặt.

Ngoài cửa, trọng binh canh gác.

Không ngoại lệ, tất cả đều mặc binh phục của Đại Khánh!

Chuyện gì ?

Úy quân thắng ?

Đám binh sĩ Đại Khánh mắt chẳng nên g.i.ế.c sạch ?

“Chát—— chát—— chát——”

Tiêu Vận Trạch khoác trường bào màu xanh chàm, vỗ tay bước từ một bên.

Tiêu Vận Thành thể tin nổi trợn tròn mắt, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt.

Nhìn khuôn mặt âm trầm của Tiêu Vận Thành, Tiêu Vận Trạch khẽ mở đôi môi mỏng, “Sao , Hoàng dường như bất ngờ?”

“Chúng thắng trận, Hoàng lẽ nào nên vui mừng ?”

Tiêu Vận Thành nhắm mắt, hít sâu một , hiểu tiếng reo hò của Úy quân bên ngoài đều là diễn kịch, “Tiêu Vận Trạch, tất cả đều là do ngươi sắp đặt sẵn đúng ?”

Tiêu Vận Trạch nhướng mày, vẻ mặt vô tội, “Sắp đặt?”

“À, Hoàng ——”

Tiêu Vận Trạch như cố ý , kéo dài âm cuối, “Đã vạch trần kế sách của ngươi, cứu sống mấy vạn sinh mạng của bách tính Phân Châu và tướng sĩ trong thành?”

“Không khi về kinh, Phụ hoàng sẽ ban thưởng như thế nào?”

“Tiêu Vận Trạch!” Sắc mặt Tiêu Vận Thành càng lúc càng âm trầm, “Ta là Hoàng của ngươi, chẳng qua chỉ ở đây uống rượu, ngươi dám tùy tiện bịa đặt ô danh!”

Tiêu Vận Trạch mặt mang theo nụ , “Bịa đặt ư? Hoàng là tấm gương của chư hoàng tử, lời vẫn là nên thận trọng một chút thì hơn.”

Nói , Tiêu Vận Trạch vỗ vỗ tay, liền thấy Quách Phi từ bước .

Tiêu Vận Thành đồng tử co rút, dường như cuối cùng hiểu rốt cuộc vấn đề , gương mặt âm hiểm chằm chằm Quách Phi đang quỳ đất, “Bản điện tín nhiệm ngươi như , ngươi dám phản bội ?”

Quách Phi hai mắt đẫm lệ, nặng nề dập một cái đầu vang dội về phía Tiêu Vận Thành.

Tiêu Vận Thành tức giận dâng trào, trầm giọng : “Nói!”

Tiêu Vận Trạch bước tới một bước, “Hoàng tử phép tùy tiện rời kinh, nay Hoàng xuất hiện ở biên quan. Hoàng vẫn là nên nghĩ kỹ xem, giải thích với Phụ hoàng thế nào .”

“Người , mời Tam hoàng tử trong, ngày mai sẽ khởi hành kinh thành.”

Thấy mấy binh sĩ mà thật sự về phía , Tiêu Vận Thành nổi giận, “To gan! Bản điện xem xem, ai dám giam !”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tiêu Vận Trạch khẩy một tiếng, “Hoàng , tội danh thông đồng với địch bán nước, dễ dàng giá họa như . Nhân chứng chỉ Quách Phi. Không Ô Vũ, tính là nhân chứng ?”

“Hoàng , hãy tự liệu mà .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-127.html.]

Nói xong, Tiêu Vận Trạch liền cất bước rời .

Tiêu Vận Thành tức đến đỏ mắt, xông thẳng đến mặt Quách Phi, một tay bóp lấy cổ y, “Bản điện cấp cho ngươi bổng lộc cao như , an trí thê nữ của ngươi tử tế, khiến các nàng cơm áo lo. Những năm qua, bản điện tín nhiệm ngươi, trọng dụng ngươi đến thế, ngươi dám đ.â.m lưng?”

Quách Phi cũng hai mắt đỏ hoe, “Thần xin Điện hạ! Bọn họ bắt ngoại thất và con trai của thần! Thần cống hiến nửa đời cho Đại Khánh, chỉ giữ một đứa con trai mà thôi! đáng tiếc thê tử của thần sinh con trai!”

“Điện hạ, bọn họ lấy đứa con trai duy nhất của thần để uy h.i.ế.p thần! Nếu thần theo, huyết mạch của lão Quách gia thần sẽ cứ thế mà đứt đoạn mất!”

Tiêu Vận Thành y mà vì một đứa con trai do ngoại thất sinh mà phản bội , càng thêm giận dữ công tâm, trực tiếp rút bội kiếm bên hông binh sĩ bên cạnh định đ.â.m Quách Phi!

Cuối cùng vẫn các binh sĩ xung quanh ngăn .

Tiêu Vận Thành bọn họ ép trong phòng, ánh mắt chằm chằm một chỗ, bất động.

 

 

Quách Phi phản , Ô Vũ cũng Tiêu Vận Trạch bắt giữ.

Tình thế hiện giờ vô cùng bất lợi cho y, phụ hoàng nếu , đừng đến ngôi vị hoàng tử, ngay cả tính mạng cũng khó giữ!

Tiêu Vận Thành cưỡng ép bản bình tĩnh , cẩn thận suy nghĩ.

Y nghĩ cách phá vỡ cục diện !

Phía , Tiêu Vận Trạch đang về phía cổng thành.

Suốt chặng đường đều là thi thể, m.á.u tươi vẫn còn rỉ chảy thành sông.

Có thể thấy, trận chiến diễn tại đây khốc liệt tàn khốc đến nhường nào.

Đi bao lâu, từ xa thấy tường thành một con cự long vàng kim đang lượn lờ.

Uốn lượn bay vút, vô cùng thần khí!

Tiêu Vận Trạch trong lòng kinh ngạc.

Trên đời thế mà rồng thật ?

Tiêu Vận Trạch tăng nhanh bước chân, chỉ thấy bên tường thành quỳ rạp đất, dường như đều đang bái lạy con cự long vàng kim .

Cổng thành mở rộng, lờ mờ thể thấy bên ngoài cũng quỳ rạp.

Tiêu Vận Trạch trong lòng nghi vấn chồng chất, vội vã chạy .

Y còn đến gần, thấy một giọng vô cùng vang dội nhưng quen thuộc đến lạ.

"Được, nếu các ngươi đều dị nghị, , là thần nữ, tự khắc sẽ phù hộ các ngươi bình an!"

Đây là... Vãn Vãn?

Tiêu Vận Trạch vô thức nhíu chặt mày, tùy tiện kéo một con ngựa bên cạnh liền phi thẳng ngoài thành.

Vãn Vãn xuất hiện ở bên ngoài?

Bên ngoài là quân Uất!

Tiêu Vận Trạch nóng lòng xác nhận an nguy của Tống Thính Vãn, ngay cả lời nàng cũng rõ.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Vận Trạch xuất hiện ở cổng thành.

cảnh tượng mắt khiến y khó mà tin nổi.

Trên bãi đất trống phía , quân Uất chỉnh tề quỳ rạp thành một mảng lớn.

Tống Thính Vãn ở phía nhất, lưng về phía y, bên cạnh vài mặc binh phục, dường như là dân thường.

Chu Tước cũng ở đó.

Khoảng cách quá xa, Tiêu Vận Trạch thấy Tống Thính Vãn giơ vật thể màu trắng khổng lồ trong tay đặt mặt.

Ngay đó, giọng quen thuộc như phóng đại lên gấp mười mấy truyền .

"Đêm nay các ngươi nghỉ ngơi tại đây, sáng mai lập tức ban sư hồi triều, còn xâm phạm Đại Khánh nữa, ?"

Người mặc trang phục tướng lĩnh ở hàng đầu to tiếng : "Thần nữ đại nhân, chúng đều kính ngưỡng ngài! Chuyện tuy tiểu tướng như chúng thể tự tiện đáp ứng."

" mạt tướng xin thề tại đây, nhất định sẽ thuật nguyên vẹn chuyện hôm nay cho chủ quân! Chắc hẳn chủ quân sự tồn tại của thần nữ thần long, ắt sẽ vui mừng, đến lúc đó..."

Tiêu Vận Trạch tiếp tục nữa, sự chú ý một trận cãi vã bên cạnh thu hút.

Y đầu , chỉ thấy Ô Chập một chiếc xe màu trắng đè chặt tường thành, thể động đậy.

Mà bên cạnh, là Hầu Trường Phong mà y từ lúc ngoài hề thấy.

"Rút quân? Kẻ nào dám! Chẳng lẽ đều coi bản tướng quân ?"

Hầu Trường Phong khẩy, "Tên nghiệt chủng! Có bản lĩnh thì ngươi giãy , ngươi động thử xem?"

Ô Chập ánh mắt độc ác, "Lũ Khánh xảo trá! Đừng tưởng dùng những trò lừa bịp thể lừa chủ quân nước Uất ! Thần nữ thần long gì đó, đều là bậy!"

Nghe đến đây, Tiêu Vận Trạch lập tức xuất hiện mặt , rút chủy thủ trong tay áo , kề cổ , "Ngươi thêm một câu nữa xem."

"A Trạch? Sao ngươi ngoài?" Hầu Trường Phong hăm hở , "Ngươi đến muộn , thấy thần nữ khiến quân Uất tâm phục khẩu phục ! Thật là..."

Tiêu Vận Trạch liếc y, "Nàng đến, ngươi cũng báo cho một tiếng?"

Hả?

Chuyện cần cố ý chạy tới cho y một tiếng ?

Chẳng bây giờ y cũng ?

Hầu Trường Phong l.i.ế.m môi, "Ta cũng đến khá muộn, đến tường thành thấy thần nữ lái chiếc xe màu trắng như điên mà đ.â.m thẳng tường thành, trực tiếp đè tên tiểu tử Ô Chập tường."

"Lực đạo mạnh kinh , chuyện chỉ trong nháy mắt, khiến sợ hãi thôi."

"Thần nữ Ô Chập e là gãy xương , giờ động đậy . Oa, ngươi thấy , cú đ.â.m đó thật sự quá chấn động!"

"Câm! Miệng!" Hai chữ dường như dùng hết bộ sức lực của Ô Chập, xong khóe miệng liền rỉ một vệt máu.

Tiếp đó, Hầu Trường Phong kể nhiều chuyện xảy đó.

Tiêu Vận Trạch con cự long vàng kim vẫn đang tiếp tục bay lượn đỉnh đầu, cảnh tượng vạn bái lạy phía , chỉ thấy vô cùng khó tin.

 

Loading...