Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:53:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm đó, Tống Thính Vãn trả tiền cho một chiếc xe tải lớn trở về, liền thấy Lưu Mỹ Anh cửa tiệm của nàng.

Vẫn là bộ trang phục mà ả ưa thích.

Một chiếc sườn xám bó sát xẻ tà.

Chỉ là lớp lông thú quý hiếm vai bằng một chiếc áo khoác tay bình thường, chiếc túi xách tay cũng từ Hermès Dior biến thành một thương hiệu rõ tên.

Trời lạnh đến thế , nàng thậm chí còn cảm thấy Lưu Mỹ Anh đang run rẩy bần bật…

Tống Thính Vãn chút kinh ngạc, ả đây là đổi tính nết trở nên khiêm tốn ư?

“Ngươi đến đây gì?”

Lưu Mỹ Anh ngẩng cằm, liếc xéo Tống Thính Vãn, giống như một con thiên nga cao quý, lệnh: “Mở cửa.”

Tống Thính Vãn khẽ lườm một cái, “Ta nhớ mời ngươi.”

“Nói , đến đây gì, thì về nhà đây.”

Lưu Mỹ Anh tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội hai cái, “Tống Thính Vãn! Đừng quên ai nuôi dưỡng ngươi khôn lớn đến ! Bây giờ chẳng qua chỉ một lát!”

“Muốn , thôi.” Tống Thính Vãn nhướng mày, “Quán cà phê đối diện kìa.”

Lưu Mỹ Anh thấy , vội vàng theo bước chân nàng.

Trong quán cà phê hưởng ấm điều hòa, một ly cà phê ấm nóng bụng, Lưu Mỹ Anh cảm thấy cơ thể ấm áp hơn nhiều, lúc mới lên tiếng, “Vãn Vãn, mẫu nuôi dưỡng con bao nhiêu năm nay, nuôi dưỡng con như , cũng tốn ít tâm sức.”

Tống Thính Vãn trong lòng hừ lạnh một tiếng, thêm gì.

Lưu Mỹ Anh quan sát biểu cảm của nàng, dừng một lúc tiếp tục : “Hiện tại, khoản thiếu hụt của công ty quá lớn, cha con chút chống đỡ nổi. Những gì trong nhà bán đều bán hết , nhưng vẫn gom đủ tiền, ai.”

Tống Thính Vãn thấy chút bực bội, “Ngươi đừng nhiều lời nhảm nhí như , đừng quên bây giờ còn là nhà họ Tống nữa. Muốn gì thì thẳng , bận.”

Vẻ mặt Lưu Mỹ Anh cứng đờ một chút, cố nén giận, gượng , “Chuyện là thế . Mẫu nhớ con và Tư Niên hai bên tình nguyện, đây là mẫu , chia rẽ hai đứa. Mẫu xin con.”

“Mấy ngày mẫu bàn bạc với nhà họ Cố , con…”

Tống Thính Vãn cau mày trực tiếp cắt ngang lời ả , “Lại đính hôn với Cố Tư Niên để kéo đầu tư ?”

“Hừ, nghĩ thật đấy.”

Lưu Mỹ Anh thở dài một tiếng, “Vãn Vãn, đừng như , may mà tên tiểu tử nhà họ Cố còn thích con, nếu nhà họ Cố thể đồng ý ! Con đừng…”

“Đừng gì?” Tống Thính Vãn đặt mạnh chiếc cốc cà phê xuống bàn, “Đừng điều ?”

“Ly cà phê mời, phiền ngươi đừng đến nữa, đến cũng sẽ chuyện với ngươi .”

Tống Thính Vãn rút một tờ khăn giấy ướt lau tay, “Hơn nữa, đừng cứ một câu ‘mẫu ’ một câu ‘mẫu ’ nữa, mẫu qua đời từ lâu .”

“Tống Thính Vãn!” Nụ mặt Lưu Mỹ Anh biến mất , một chưởng đập xuống bàn, “Có ai chuyện với trưởng bối như ngươi ? Nếu ngươi cứ nhất quyết đối đầu với Hân Viện, nếu ngươi cứ nhất quyết oan uổng Hân Viện, thậm chí còn tống nàng lao ngục, cần tìm luật sư hàng đầu, tốn ngần tiền chạy vạy quan hệ ? Nếu như , công ty nhanh chóng vì thiếu tiền mà xoay sở kịp ?”

“Ngươi bây giờ đang đàm phán mua công ty của cha ngươi !”

“Bây giờ ngươi kết hôn với Tư Niên, đều là để bù đắp lầm ngươi gây , mẫu đây là đang giúp ngươi tẩy sạch nghiệp chướng!”

Tống Thính Vãn , ánh mắt thể tin của Lưu Mỹ Anh, khẽ vỗ tay, “Lưu nữ sĩ, lâu ngày gặp, khi nào thì ngươi bắt đầu tin Phật nhỉ?”

là một màn đạo đức trói buộc tuyệt hảo, thật vô sỉ.”

“Tống Thính Vãn! Có ai chuyện với mẫu như ?” Lưu Mỹ Anh thẳng dậy, xong quanh.

Lúc trong quán cà phê ít , lẽ cảm thấy động tĩnh của lớn nên chút hổ, liền trở .

“Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì hãy với cảnh sát, Hân Viện hề thuê sát thủ g.i.ế.c , chuyện đó liên quan đến nàng . Ngươi thì chuyện hôn sự giữa ngươi và Cố Tư Niên, coi như bỏ qua.”

Tống Thính Vãn khẽ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, “Ngươi uy h.i.ế.p ?”

“Ngươi tư cách gì mà uy h.i.ế.p ? Ngày xưa nếu vì thấy công ty sắp , đồng ý đính hôn với Cố Tư Niên ? Ta căn bản hề thích !”

“Bây giờ còn nhà họ Tống nữa, ngươi nghĩ hôn nhân của , suy nghĩ của , là thứ ngươi thể chi phối ?”

“Hơn nữa, hôm đó suýt nữa thì c.h.ế.t .” Tống Thính Vãn chống hai tay lên bàn dậy, “Nữ nhi ruột thịt của ngươi, nàng chính là hung thủ g.i.ế.c ! Nàng đến bước đường hôm nay, đều là tự tự chịu, do gây . Cho dù các ngươi tốn bao nhiêu tiền, tìm bao nhiêu mối quan hệ, cái lao ngục , nàng cũng chắc chắn sẽ .”

“Sau đừng đến tìm nữa, việc thì liên hệ luật sư của , ngươi đến nữa cũng sẽ gặp .”

Nói xong, Tống Thính Vãn cho ả cơ hội thêm lời nào, trực tiếp xách túi rời .

Đẩy cửa quán cà phê , một luồng gió lạnh buốt lùa ống tay áo, Tống Thính Vãn lạnh đến run rẩy.

Nhìn Lưu Mỹ Anh vẫn yên tại chỗ qua tấm kính, lòng Tống Thính Vãn chút gợn sóng.

Đối với Lưu Mỹ Anh mà , lẽ m.á.u mủ tình thâm mới là quan trọng nhất.

Bất kể Tôn Hân Viện chuyện hoang đường đến , cho dù bằng chứng bày mắt, ả cũng sẽ tin, hoặc cách khác, ả là đang ép buộc bản bỏ qua những thứ đó.

Một bất phân thiện ác, ngang ngược vô lý, còn quen dùng đạo đức để trói buộc khác như , ngày xưa nàng sống cùng với ả như thế nào nhỉ?

Tống Thính Vãn hồi tưởng một chút.

À, Lưu Mỹ Anh ngày , như thế .

Ngoại trừ việc bắt nàng đính hôn với Cố Tư Niên, những phương diện khác, ả thật là một .

Cũng thể ngày xưa nàng chỉ là kẻ trong cuộc u mê, rõ.

Đèn xanh .

Tống Thính Vãn vuốt nhẹ mái tóc, bước lên vạch sang đường.

Những chuyện ngày xưa, ai mà .

Tuần tiếp theo, Tống Thính Vãn tiếp tục chăm chỉ cần mẫn phu khuân vác, ngừng vận chuyển vật tư đến Phong Huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-120.html.]

Đôi khi sớm, còn thể thấy Chu Tước đang luyện lái xe.

Chiếc Ngũ Linh màu đen lướt qua, cần cũng nó ngầu đến mức nào, đám lính canh ở cửa đều đến ngẩn ngơ.

Tuần , những thứ cần vận chuyển đều chuyển , máy bay lái và pin cũng đến, chiếc xe tải mua về đậu cửa tiệm, xe cũng chuẩn mấy thùng dầu.

Lưu Mỹ Anh và Tống Gia cũng đến phiền nàng nữa, nàng một phen nhàn nhã.

Tống Thính Vãn chuẩn xong việc.

Giờ đây, nàng cuối cùng cũng xuất phát !

Vẫn như , chào hỏi xong, Tống Thính Vãn liền lái chiếc xe tải trong tiệm.

May mà mặt bằng tiệm đủ lớn, một chiếc xe tải lái vẫn còn nhiều gian.

Máy bay lái và pin chất lên xe từ , điều cũng giúp nàng tiết kiệm ít công sức.

Tống Thính Vãn khóa kỹ cửa sổ xong, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

So với , những thứ cần mang ít hơn nhiều, chỉ cần mang đồ cá nhân của nàng là đủ, cũng tốn chỗ.

Lần Tống Thính Vãn mang vali, chỉ mang một chiếc ba lô du lịch lớn.

Đặt chiếc ba lô lên ghế phụ lái, Tống Thính Vãn quanh một lượt căn tiệm .

Đây là tiệm t.h.u.ố.c mà cha ruột nàng từng gặp mặt để , nhưng nàng thể mở cửa kinh doanh bình thường, quả thật tiếc nuối.

Hồi giữa tháng bảy đốt vàng mã cho họ, với họ rằng mới là con gái ruột của họ, họ nhận tin .

Lần , lẽ thật sự một thời gian dài mới trở .

Tống Thính Vãn bỗng dưng chút đau lòng, cũng do dạo quá mệt mỏi vì lý do gì, trong lòng trống rỗng, chút .

Ngồi trong tiệm một lúc để điều chỉnh cảm xúc, Tống Thính Vãn nặng nề thở một , kéo cửa xe .

Khoảnh khắc khởi động xe, nàng khỏi cảm thán, may mà lúc thi bằng lái thi bằng C1, loại xe tải như thế vẫn thể lái .

Vặn chìa khóa, đèn xe sáng lên, Tống Thính Vãn đạp ga lao thẳng về phía cửa lớn.

Vẫn như thường lệ, chút trở ngại xuyên qua cánh cửa.

Khi mở mắt nữa, đến căn y quán bỏ hoang quen thuộc .

Lính canh bên ngoài thấy động tĩnh bên trong, lập tức mở toang cửa y quán, Tống Thính Vãn liền cứ thế lái xe thẳng ngoài.

Tống Thính Vãn tắt máy xuống xe, Chu Tước và hai lính canh liền tiến lên đón.

“Thần nữ đại nhân!”

Tống Thính Vãn gật đầu, “Không cần đa lễ.”

“Chu Tước, chuẩn xong cả chứ?”

Chu Tước sang một bên, nhường đường, “Những thứ cần mang nhiều, đều chất lên xe ! Sẵn sàng khởi hành bất cứ lúc nào!”

Tống Thính Vãn về phía , chiếc Ngũ Linh màu đen tuyền đậu vững vàng ở đó.

Thân xe sạch sẽ dính bùn đất.

Tống Thính Vãn hài lòng gật đầu, “Vậy , chúng chuẩn xuất phát.”

“Thần nữ đại nhân, chiếc màu trắng phía …” Chu Tước chất phác, “Cũng là xe ?”

Tống Thính Vãn nhướng mày, “Tự nhiên. Sao, thử một chút ?”

“Không .” Chu Tước vội vàng xua tay, “To quá, thuộc hạ chiếc Ngũ Linh là đủ .”

Một chiếc xe đen một chiếc xe trắng, nối đuôi rời , hai lính canh quyến luyến thu hồi ánh mắt.

Người lính canh cao hơn huých nhẹ lính canh thấp hơn, “Này, ngươi thấy Thần nữ đại nhân vô cùng hào phóng ? Một vật cưỡi quý giá như , cứ thế cho Chu Tước dùng ?”

Người lính canh thấp hơn lườm nguýt một cái, “Ngươi cũng ngày đầu tiên gặp Thần nữ đại nhân. Dùng từ ‘hào phóng’ còn là sự báng bổ Thần nữ đại nhân đó!”

“Phong Huyện của chúng thể trở thành bộ dạng như bây giờ, lo ăn mặc, thậm chí còn nhiều thương nhân ngoại tỉnh đến ăn, tất cả đều nhờ ơn Thần nữ đại nhân.”

“Thần nữ đại nhân đối với chúng , đó gọi là ân huệ! Đó là sự phù hộ của thần linh! Sao thể đặt sự hào phóng và keo kiệt của con chung với Thần nữ đại nhân ?”

Người lính canh cao hơn dáng vẻ cầu xin, “Được , là sai .”

thì cũng , Chu Tước thật sự lợi hại, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thể thuần phục chiếc Ngũ Linh lời đến !”

Người lính canh thấp hơn bất lực thở dài, “Chu Tước mấy , chiếc Ngũ Linh chẳng vật sống. Ngươi quên …”

Bên , Tống Thính Vãn lái chiếc xe tải lớn vững vàng theo chiếc Ngũ Linh do Chu Tước lái.

Mặt đường dốc, nhưng Chu Tước vẫn lái khá định.

Suốt đến nửa đêm về sáng chuyện gì, Tống Thính Vãn cũng yên tâm hơn một chút.

Nàng thật sự chút lo lắng Chu Tước thể lái quá xa, đến lúc đó chỉ thể bỏ chiếc Ngũ Linh giữa đường…

Để kịp đường đêm nay, nàng ngủ lâu nửa ngày mới dậy vận chuyển chuyến hàng cuối cùng, đến giờ vẫn còn khá tỉnh táo.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khi trời hửng sáng, cách Phân Châu cũng còn xa nữa.

Chiếc Ngũ Linh dừng , Tống Thính Vãn tưởng Chu Tước hết xăng nên tắt máy xuống xe.

Nào ngờ xuống xe hai bước, liền thấy phía mấy đang vội vã chạy về phía , mỗi hình như đều mang theo hành lý.

Tống Thính Vãn chút bất ngờ, đây là chuyện gì ?

Sao chút giống cảm giác dân làng chạy nạn trong phim truyền hình…

 

Loading...