Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:53:45
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Sao ?" Tiêu Vận Trạch khẽ vỗ lưng Tống Thính Vãn, "Có nàng uống vội quá ?"

"Khụ khụ—"

"Khụ khụ khụ—"

Tống Thính Vãn ho khan một hồi lâu mới dịu , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì ho.

"Ta , chỉ là sặc thôi."

Nước mắt sắp trào , Tống Thính Vãn vội vàng chớp mắt, cố gắng khô nhanh những giọt lệ trong khóe mắt.

Tiêu Vận Trạch vẫn vỗ lưng nàng, "Đã đỡ hơn chút nào ?"

Tống Thính Vãn thở dài một , "Không , ."

"Chàng , s.ú.n.g lục và đại bác ?"

"Ừm." Tiêu Vận Trạch lập tức nghiêm nghị, "Trong vở kịch , s.ú.n.g và đại bác mà hai bên dùng trong chiến tranh trông lợi hại, phạm vi sát thương rộng, uy lực cũng cực lớn. Lại còn loại xe khổng lồ khả năng tấn công, nếu thể vận chuyển tới, lẽ thể sớm kết thúc chiến tranh."

Tống Thính Vãn: "..."

Súng ống, đại bác, xe tăng?

Đây là lấy mạng nàng ?

Đừng là nàng khả năng kiếm những thứ .

Dù cho thứ thể kiếm chỉ cần đủ tiền nữa, một khi bắt thì nàng cũng ngục tù thôi.

Trừ phi nàng xong việc Đại Khánh, vĩnh viễn về nữa.

Điều rõ ràng là thực tế...

Pháp luật là ranh giới cuối cùng của đạo đức.

Nàng cũng thể vĩnh viễn về .

mà...

Tống Thính Vãn bỗng nhiên linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến một thứ lẽ thể dùng !

Tống Thính Vãn cân nhắc từ ngữ, "Chàng lẽ hiểu rõ bên chỗ lắm."

"Nói thế nhé, ở quốc gia của , việc mua bán, sở hữu những loại vũ khí nóng đều là phạm pháp, cũng bất kỳ con đường chính thống nào để mua những thứ . Về chuyện , thật sự cách nào."

" mà! Ta nghĩ đến một thứ, lẽ thể giúp ! Chờ về nghiên cứu xem , nếu sẽ vận chuyển một lô tới cho ."

Đối diện với đôi mắt lấp lánh của mặt, Tiêu Vận Trạch hề tỏ vẻ tức giận vì s.ú.n.g đạn đại bác, ngược còn mỉm vuốt ve đỉnh đầu Tống Thính Vãn, thần sắc đầy cưng chiều, "Được."

Trên đường trở về doanh trại, Tiêu Vận Trạch là cầm lái, chiếc xe chạy khá vững vàng.

Giữa đường gặp những chỗ hiểu, Tống Thính Vãn cũng giảng giải cặn kẽ cho .

Vừa chuyện, Tống Thính Vãn nhịn cảm thán: "Ai, ngờ một ngày, giao tính mạng tay một mới học lái xe, thật quá ly kỳ ."

Tiêu Vận Trạch chuyên tâm lái xe, chỉ khẽ lắc đầu .

Ngoài doanh trại, từ xa thấy một đại đội nhân mã đang tiến , bước chân chỉnh tề, qua là ngay đó là một quân đội huấn luyện bài bản.

Tống Thính Vãn kinh ngạc, "Hầu tướng quân dẫn họ ngoài luyện tập ? Trông họ giống binh sĩ trong doanh trại?"

Trong mắt Tiêu Vận Trạch xẹt qua một tia sắc bén, "Có lẽ, là năm ngàn Hầu gia quân đến ."

"Năm ngàn?" Tống Thính Vãn về phía xa hơn hai , "Không giống lắm."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Đằng đó còn một hàng dài nữa, dường như còn cưỡi ngựa, e rằng chỉ năm ngàn nhỉ? Triều đình cuối cùng cũng tăng phái viện binh ?"

Tiêu Vận Trạch vẫn thuần thục việc lái xe, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng cũng ngó xung quanh, bộ sự chú ý đều tập trung việc điều khiển xe, "Vào hỏi Trường Phong xem ."

Tiêu Vận Trạch trực tiếp lái xe đến bên ngoài thao trường.

Chàng đoán Hầu Trường Phong chắc hẳn đang ở đây.

Quả nhiên, xe còn dừng hẳn thấy Hầu Trường Phong sải bước tới.

Thấy y thẳng về phía ghế phụ, Tống Thính Vãn vội vàng hạ cửa kính, "Tiêu Vận Trạch ở bên trái, bên trái kìa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-113.html.]

Trên mặt Hầu Trường Phong chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên, lập tức sang phía bên .

Lúc Tiêu Vận Trạch tắt máy và đỗ xe gọn gàng, tháo dây an đẩy cửa bước liền thấy Hầu Trường Phong với vẻ mặt mừng rỡ.

"A Trạch!" Hầu Trường Phong siết chặt nắm đấm, giọng kích động đến mức run rẩy, "Viện binh đến !"

"Không năm ngàn!"

"Mà là ba vạn năm ngàn!"

"Là năm ngàn Hầu gia quân cộng thêm ba vạn Thiết kỵ quân!"

Nghe , đồng tử Tiêu Vận Trạch co , "Ba vạn Thiết kỵ quân?"

"Thiên chân vạn xác!" Hầu Trường Phong thở dốc một , "Là lão gia tử nhà !"

"Nói là lão gia tử nhà mấy phen thỉnh cầu mặt Hoàng thượng mới viện binh !"

Tiêu Vận Trạch những binh sĩ lượt tiến , ánh mắt u ám khó dò, "Hầu lão tướng quân nhiều năm cung, chuyến cũng là khó ông ."

Hầu Trường Phong siết chặt nắm đ.ấ.m hơn.

Ai cũng mấy năm gần đây Hầu gia bọn họ chính là cái gai trong mắt Hoàng đế nhổ bỏ, lão gia tử nhà y thể thuyết phục Hoàng đế điều động binh lính, tốn bao nhiêu công sức!

"Không , vì Đại Khánh, những điều chẳng đáng gì, lão gia tử nhà sẽ bận tâm những chuyện nhỏ nhặt ." Hầu Trường Phong nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, "A Trạch, hiện giờ binh lực của chúng và Úy Quốc gần tương đương, nếu chế tạo thêm chút hỏa dược, trận chiến , chúng thể thắng!"

Nghe , khóe môi Tiêu Vận Trạch khẽ cong lên, đem chuyện hỏa d.ư.ợ.c cải tiến kể cho y .

Về phía , hai bọn họ chuyện cần bàn, Tống Thính Vãn liền trong xe các binh sĩ bên ngoài thao luyện.

Bên cạnh ngừng binh lính mới , sĩ khí của các tướng sĩ thao trường càng thêm hăng hái.

Sự xuất hiện của viện binh, dường như cũng khích lệ tinh thần các tướng sĩ, tăng mạnh niềm tin chiến thắng của họ.

Tống Thính Vãn bóc một túi lương khô nén, mặt liền đổ xuống một bóng hình.

Cửa xe đóng, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt phóng đại của Hầu Trường Phong.

Tống Thính Vãn giật , "Hầu tướng quân."

Hầu Trường Phong chắp tay về phía , cúi đầu, lời dứt khoát mạnh mẽ, "Thần nữ, đại ân lời tạ! Ân tình Hầu Trường Phong ghi nhớ, chỗ nào cần đến , cứ việc mở lời!"

"Đợi khi thắng trận, Hầu gia bọn gì, nàng , đều sẽ dâng tặng! Hầu gia bọn , Hầu Trường Phong ..."

Tống Thính Vãn: "..."

Ai, cái vẻ , tiện ngắt lời y.

Tống Thính Vãn nghiêm túc lắng , chỉ cảm thấy Hầu Trường Phong quả thực là một tình nghĩa, giọt nước ân nghĩa tất báo ơn suối nguồn, trách y ngày ngày gọi A Trạch A Trạch, mà Tiêu Vận Trạch từng cảm thấy y điều gì vượt phận.

Tiếp đó, Tống Thính Vãn kiểm tra tình trạng của Ô Vũ.

Người tỉnh, chỉ là vẫn chuyện nhiều.

Thương thế quá nặng, e là còn tĩnh dưỡng một thời gian dài nữa.

Tống Thính Vãn dạy Quan Thiếu Hiền cách sử dụng AED, để một ít thuốc, dặn dò y luôn chú ý tình hình của Ô Vũ.

Quan Thiếu Hiền vốn dĩ là một đại phu, học nhanh.

Tống Thính Vãn dạy y nhiều phương pháp cấp cứu khác.

Trong chiến tranh, việc thương là điều khó tránh khỏi, thậm chí khả năng đứt tay gãy chân, sử dụng các biện pháp cấp cứu và dụng cụ y tế hiện đại sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Đợi đến khi xong việc gần tối.

Tống Thính Vãn định cáo biệt Tiêu Vận Trạch, gọi Chu Tước xong liền chuẩn khởi hành.

Chu Tước cài dây an , hiếu kỳ hỏi: "Ngài định gặp chủ tử nhà một nữa ?"

Tống Thính Vãn ngoài cửa sổ, ngón tay gõ nhịp từng cái lên vô lăng, che giấu sự bực bội trong lòng, "Không gặp nữa, chẳng vẫn gặp , ngươi nhanh lên một chút, nếu trời sẽ tối mất ."

"Vãn Vãn—"

Đầu óc Tống Thính Vãn trong khoảnh khắc trống rỗng, chậm rãi đầu , phát hiện cửa xe ghế phụ mở từ lúc nào.

Một bóng hình cao ngất đang bên ngoài xe.

 

Loading...