Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:53:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Hổ đặt kiếm xuống, tiến lên hai bước phía Tiêu Vận Trạch.

Chẳng lời nào, nhưng trực tiếp dùng hành động bày tỏ ý nguyện của .

"Điện hạ!" Lạc Tái Hồ trực tiếp quỳ một gối xuống, chắp tay về phía , "Thuộc hạ nguyện thử một !"

"Thuộc hạ cũng nguyện!"

"Thuộc hạ cũng nguyện!"

Lần lượt từng , ngừng quỳ một gối, bày tỏ ý nguyện của .

"Nếu hỏa d.ư.ợ.c thực sự tăng uy lực lớn, đừng thương, cho dù c.h.ế.t, chỉ cần thể thử cái lợi hại nhất, về cứ theo cái mà chế tạo hỏa dược, chúng còn sẽ bại Úy quân ?"

"Nói lắm!"

"Điện hạ, của Hầu Gia Quân chúng , ai là kẻ nhát gan!"

Khóe môi Tiêu Vận Trạch khẽ cong lên, cất cao giọng : "Được! Bạch Hổ, tổng cộng mười hai phần hỏa dược, cứ theo thứ tự mà , ngươi sắp xếp một chút."

"Vâng!"

Nhìn Tiêu Vận Trạch sải bước về phía , Tống Thính Vãn ánh mắt trêu tức, "Ngươi dọa bọn họ như , châm lửa mà ngươi như thể một công việc thể mất mạng . Ngươi để ngòi nổ dài lắm mà."

Tiêu Vận Trạch cong môi, gì, đến bên cạnh Tống Thính Vãn, sánh vai với nàng, "Trước khi đến đây ăn gì ?"

"Chưa ăn, nhưng mang theo." Tống Thính Vãn đưa tay lưng, nhưng sờ trúng khí.

Túi ?

Tống Thính Vãn vỗ loạn xạ hai cái lưng, sờ thấy gì cả.

Chẳng lẽ lúc xuống xe quên mang theo ...

Tống Thính Vãn chớp chớp mắt, "Vốn dĩ mang đồ ăn ngon cho ngươi, nhưng để quên xe mất ..."

Tiêu Vận Trạch bộ dạng mơ màng của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, khóe môi nhếch lên một nụ .

nghĩ đến tin tức đưa đến tối qua, chiến sự sắp nổi lên, về còn thể gặp Tống Thính Vãn , trong lòng Tiêu Vận Trạch liền dâng lên một nỗi chua xót.

Chấn động trong lồng n.g.ự.c càng lúc càng nhanh, Tiêu Vận Trạch khẽ thắt cổ họng, trải qua vài phen giằng xé, cuối cùng vẫn nắm lấy tay nàng.

Dù thế nào nữa, trận chiến , nhất định thể thua.

Hắn nhất định, nhất định sẽ sống sót.

Nhất định, sẽ chịu trách nhiệm với mắt!

Khoảnh khắc bàn tay nắm lấy, mặt Tống Thính Vãn bỗng chốc nóng bừng, ánh mắt dán chặt hướng Bạch Hổ và những khác, hề nhúc nhích.

Trên tay khẽ dùng sức, nhưng thể giằng ...

Tai Tống Thính Vãn cũng nóng bừng lên.

Không chứ, bao nhiêu ở đây!

Hắn là hoàng tử! Cứ thế mà trực tiếp nắm tay nàng ?

Vạn nhất khác thấy thì ?

Hơn nữa, nàng cũng gì về việc cùng thế thế nọ, thế mà nắm tay tự nhiên như .

Người cổ đại đều chủ trương nam nữ thụ thụ bất , đủ loại quy tắc ?

Sao vẻ như bây giờ nàng, một hiện đại, còn bảo thủ hơn cả...

Chờ chút, Tống Thính Vãn đột nhiên nhớ một vấn đề, một tình tiết thường thấy trong phim cổ trang lãng mạn: khi nam nữ chính xác định quan hệ một thời gian, đột nhiên một ngày, một bên phát hiện bên thực đối tượng định ! Cuối cùng vì áp lực gia tộc, hai buộc chia ly!

Thậm chí bộ phim, nhân vật chính còn đính ước với khác...

"Khụ ——"

Tống Thính Vãn hắng giọng, "Tiêu Vận Trạch, hỏi ngươi một vấn đề."

Tiêu Vận Trạch nắm nhẹ lòng bàn tay nàng, "Cứ ."

"Ngươi ngươi thứ chín trong nhà, năm nay hai mươi sáu tuổi?"

" ." Trong lòng Tiêu Vận Trạch thắt , "Sao đột nhiên hỏi chuyện ? Cô nương để ý tuổi tác ?"

Tống Thính Vãn: "..."

Nàng gì mà để ý tuổi tác chứ? Hắn còn trẻ như .

Chỉ là ở cổ đại, bất kể nam nữ đều phổ biến kết hôn sớm, hoặc là sớm định xong hôn sự.

Cổ đại hai mươi tuổi cập quan, chính là tuổi bàn chuyện hôn nhân đại sự.

Tiêu Vận Trạch năm nay hai mươi sáu tuổi , thời gian khi phế, vẫn là Thái tử Điện hạ phận tôn quý.

Có tiền, nhan sắc, vóc dáng, thậm chí còn địa vị!

Cái nếu đặt thị trường xem mắt hiện đại, đó chính là "miếng bánh ngọt" vô cùng săn đón!

Huống chi là ở cổ đại, nơi mà mười mấy tuổi bắt đầu bàn chuyện hôn nhân đại sự...

Tống Thính Vãn càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nàng khẽ dùng sức nắm chặt tay , "Người nhà của ngươi ai từng qua chuyện hôn sự cho ngươi ?"

Tiêu Vận Trạch nhất thời phản ứng kịp, "Hửm?"

"Ngươi cái tuổi , là hoàng tử, lẽ định gì... vợ cưới các loại ?"

Tiêu Vận Trạch khẽ nghiêng đầu, rủ mi mắt xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-111.html.]

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Chỉ thấy mắt đang chăm chú , đôi mắt hạnh chớp chớp, ánh mắt trong veo, tò mò mà mang theo chút cẩn trọng.

Tiêu Vận Trạch khẽ thở dài, "Nếu như ——"

"Ầm! Ầm! Ầm!"

"Rầm rầm ——"

Tiêu Vận Trạch nhanh chóng đưa tay che tai Tống Thính Vãn, nghiêng chắn nàng trong.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, uy lực mười phần!

Tiếng chồng lên tiếng khác!

Lạc Tái Hồ tay dùng sức mạnh, vung tay một cái, trực tiếp ném hỏa d.ư.ợ.c lên sườn núi, nổ tung một đống đá lở xuống.

Rầm rầm vang dội.

Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!

Mọi hoan hô, ai nấy đều vô cùng kích động!

"Không chứ, thật sự thành công !"

"Cái so với những hỏa d.ư.ợ.c đây của chúng , uy lực lớn hơn nhiều!"

" , núi đều nổ thành thế ! Cho dù thiết kỵ của Úy quốc xông đến thì chứ, trực tiếp thổi bay bọn chúng!"

"Ha ha ha ha ha, Bạch Hổ sứ, còn cái cuối cùng, ngươi thử xem ?"

Bạch Hổ nhận lấy hỏa dược, châm ngòi, nhanh chóng ném về phía sâu hơn của đường núi.

Chỉ vài tiếng "rầm rầm", mặt đất chân đều phát chấn động nhẹ.

Hỏa d.ư.ợ.c nổ tung ở phía đó, vài tảng đá lớn theo tiếng nổ lăn xuống, văng tung tóe bùn đất khắp nơi.

Sau tiếng nổ lớn, về phía đó, chỉ thấy sườn núi tụ một đám mây khói dày đặc vẫn tan hết.

Đá tảng lăn xuống, trực tiếp chặn kín con đường núi vốn hẹp.

Các binh sĩ đều há hốc mồm kinh ngạc.

Ngay cả mặt Bạch Hổ cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau một khoảnh khắc im lặng, Lạc Tái Hồ là đầu tiên lên tiếng: "Hay lắm! Cứ tưởng những hỏa d.ư.ợ.c đây uy lực đủ lớn , ngờ cái mà Bạch Hổ sứ châm uy lực còn khó mà tưởng tượng !"

"Huynh ơi! Chúng hỏa d.ư.ợ.c lợi hại hơn ! Úy quân e rằng sẽ đ.á.n.h cho tan tác bỏ chạy!"

"Hay! Nói lắm!"

"Lần hỏa d.ư.ợ.c còn thể khiến sáu vạn quân của bọn chúng nổ tung, ngựa ngã lăn, huống chi là hỏa d.ư.ợ.c uy lực tăng gấp đôi ! Dù đến bao nhiêu nữa chúng cũng hề nhụt chí!"

"Ta mà , vẫn là Thần nữ đại nhân, quá lợi hại!"

" , thế mà thể biến mấy thứ đơn giản thành vũ khí uy lực mười phần!"

"Quả nhiên là thần tiên, thần thông quảng đại!"

Trên mặt mỗi đều tràn ngập niềm vui sướng và kích động.

Từng câu từng chữ bàn tán truyền tai, Tống Thính Vãn mím môi, chút hổ.

Nói đúng , hỏa d.ư.ợ.c tuy là nàng dạy bọn họ , nhưng do nàng phát minh.

nàng thể với bọn họ rằng thực nó do một vị vĩ nhân phát minh .

Chuyện liên quan đến những việc ở các gian khác , nếu sẽ khó giải thích, chừng còn sẽ rước lấy đại họa.

Tống Thính Vãn thở dài một Tiêu Vận Trạch, "Ngươi mà, cũng là học của khác, lợi hại như bọn họ ."

Tiêu Vận Trạch khẽ , đưa tay phủi viên đá vụn nhỏ từ lúc nào rơi đỉnh đầu nàng, "Nàng cũng lợi hại lắm."

Sau khi Tống Thính Vãn dạy cho bọn họ tỷ lệ công thức nâng cấp mới, liền lái xe chở Tiêu Vận Trạch về phía doanh trại.

Trên xe, vốn dĩ một mảnh yên tĩnh, cho đến khi một giọng trong trẻo vang lên...

"Ta từng hôn sự."

"Cũng thê , vợ cưới, bên cạnh cũng nữ tỳ."

"Chuyện hôn sự của , quyền do quyết định."

Không ngờ đột ngột trả lời câu hỏi từ lâu đó, Tống Thính Vãn suýt chút nữa thì phanh gấp.

May mà kỹ năng lái xe của nàng còn , vẫn giữ vững .

Nghe hiểu ý của , Tống Thính Vãn l.i.ế.m môi , cố gắng bình cảm giác nóng bức khắp , nàng bình tĩnh : "Ta ."

Thấy Tống Thính Vãn hiểu lầm , Tiêu Vận Trạch liền bắt đầu quan sát môi trường bên trong xe, tối qua trong xe còn kịp để ý.

Cả chiếc xe đều kín mít, nhưng thể rõ cảnh vật bên ngoài.

Lúc cửa sổ xe đang đóng chặt vẫn thể tùy ý lựa chọn mở hoặc đóng .

Đây là điều phát hiện khi xem gã đầu trọc trong "Kugali" lái xe.

Phần của xe cũng lớn, hiện giờ chất đầy các thùng, túi lớn nhỏ.

Có lẽ còn thể chở ít ?

Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Vận Trạch dần dâng lên một tia sáng, "Lái xe, khó học ?"

 

Loading...