Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:53:40
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy binh sĩ , cầm đầu định , Tống Thính Vãn liền động tĩnh mà tỉnh .

"Ngươi đến ."

Tiêu Vận Trạch biểu cảm thư thái hơn một chút, đến bên cạnh nàng, "Vừa ngủ ?"

Tống Thính Vãn chống đầu gối dậy, ngờ chân tê, lảo đảo mấy cái mất trọng tâm suýt ngã.

May mà, Tiêu Vận Trạch kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng, "Cẩn thận."

Tống Thính Vãn c.ắ.n chặt môi , chịu đựng cảm giác tê bì ở chi , nên lời, chậm rãi một lúc lâu mới buông Tiêu Vận Trạch .

"Ta , chỉ là xổm lâu quá nên tê chân."

"Ngươi đến khi nào?"

"Mới đến." Tiêu Vận Trạch chỉ Ô Vũ đang bọc kín, "Đây là?"

"A Trạch——"

Một tiếng "A Trạch" gọi lên uyển chuyển du dương, dường như chứa đựng vạn phần ấm ức.

Nghe mà Tống Thính Vãn nổi hết cả da gà.

Kẻ còn tưởng là tiểu kiều thê nào đó đang chịu ấm ức...

"Vị tiểu kiều thê" sải bước như bay về phía Tống Thính Vãn, gương mặt đầy vẻ oán giận, "A Trạch, nghĩ một bộ chiến thuật vạn ! Sẽ quá mấy ngày, năm nghìn tinh binh cũng sẽ đến, đến lúc đó thêm hỏa dược, chúng nhất định thể lấy ít thắng nhiều!"

"Để đám ch.ó má cút về nơi chúng bò !"

Nói xong, Hầu Trường Phong một cước đá cẳng chân duy nhất còn sót của Ô Vũ đang hôn mê bất tỉnh.

Đây chính là khó khăn lắm mới cứu sống !

Tống Thính Vãn hít một khí lạnh, định lên tiếng ngăn cản, nhưng nghĩ đến phản ứng của Hầu Trường Phong khi hô hấp nhân tạo, thôi.

Thôi , cứ để đá .

Lực đạo nặng, hẳn là vấn đề gì lớn...

Tiêu Vận Trạch nhàn nhạt liếc Hầu Trường Phong đang hậm hực, "Vừa ngươi xổm ở góc, chính là đang suy nghĩ chiến thuật ?"

Hầu Trường Phong gì nữa, Tống Thính Vãn và mấy binh sĩ cũng mắt mũi, mũi tim, ai dám thêm một lời.

dáng vẻ của Hầu Trường Phong, vẻ như việc hô hấp nhân tạo giáng một đòn khá mạnh ...

Thấy gì, Tiêu Vận Trạch hỏi: "Ô Vũ là thế nào?"

Biết hai bọn họ sắp bàn chuyện, Tống Thính Vãn liền cùng mấy binh sĩ lui ngoài.

Vào khoảnh khắc tấm rèm doanh trướng buông xuống, thấy bên trong mơ hồ truyền một câu đầy phẫn nộ: "Lão tử bây giờ cũng hối hận vì cứu ."

Tống Thính Vãn dặn dò họ đừng kể chuyện trong doanh trướng ngoài, về xe.

Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng cơ hội thở dốc.

Tống Thính Vãn khoang xe, mở một thùng dán nhãn "thực phẩm", lục tìm một hồi cuối cùng lấy một gói bánh quy nén.

Cắn một miếng, khá khô cứng, mùi vị đặc biệt gì, ngon lắm, nhưng no bụng.

Tống Thính Vãn nhai một cách vô vị, qua cửa sổ xe ngoài, phát hiện những vây quanh từ đó tản từ lúc nào.

Chắc hẳn là khi Tiêu Vận Trạch đến, họ đều về.

“Keng keng keng!”

Chuông báo thức vang, Tống Thính Vãn mở bừng mắt.

Không từ lúc nào, nàng gục vô lăng mà ngủ .

Bận rộn cả ngày, lẽ nàng thật sự mỏi mệt .

Tống Thính Vãn đẩy cửa xe định rút kim tiêm cho Ô Vũ, xuống xe thấy bóng lưng Hầu Trường Phong rời , bước chân nặng nề mà vội vã.

Vẫn còn giận ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-108.html.]

Tống Thính Vãn về phía cửa doanh trướng của Tiêu Vận Trạch, hỏi: “Hầu tướng quân thế nào , tâm trạng vẫn chứ?”

Tiêu Vận Trạch chút khó hiểu, hỏi : “Sao hỏi như ?”

Sao ư?

Đương nhiên là vì mới hô hấp nhân tạo cho một nam nhân xong thì nôn hết, đó liền như trầm uất mà xổm trong góc nhúc nhích…

Thật khó mà tưởng tượng một đại tướng quân từng trải qua trường hợp thế nào, thể nôn mửa đến hai chỉ trong một ngày…

Tống Thính Vãn nặng nề thở dài một , vẫn định chuyện .

Vì thể diện của Hầu tướng quân, chuyện càng ít càng .

“Không gì, trong thu dọn đồ đạc chút.” Tống Thính Vãn ánh mắt lóe lên, xong đợi Tiêu Vận Trạch đáp lời bước doanh trướng.

Tống Thính Vãn thu dọn xong chai truyền dịch và kim tiêm dùng, kiểm tra tình trạng sức khỏe của Ô Vũ, xác định định, liền xách hòm cứu thương mấy binh lính đang một bên, dặn dò: “Đừng quên hô hấp cho , bất kỳ tình huống nào đừng chần chừ, lập tức tìm .”

“Rõ!”

Sau khi dặn dò chuyện rõ ràng, Tống Thính Vãn mới bước ngoài, vén tấm rèm lên, đập mắt nàng là bờ vai rộng lớn của Tiêu Vận Trạch.

Bên ngoài từ lúc nào đổ mưa lớn, nàng bận rộn kiểm tra cho Ô Vũ nên hề chú ý đến tiếng mưa.

Đường sá lầy lội, khó .

Tống Thính Vãn Tiêu Vận Trạch, hỏi: “Hay là, lái xe đưa về?”

Trên xe, Tống Thính Vãn tìm ít đồ ăn đưa cho , “Ăn chút gì , ăn gì cả ngày .”

Tiêu Vận Trạch đón lấy thức ăn, đôi môi mỏng khẽ mở, “Tống cô nương mà nàng cứu hôm nay là ai ?”

Tống Thính Vãn trong lòng thót một cái, “Chàng, cứu ư?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tiêu Vận Trạch thẳng mắt nàng, “Sinh tử , giờ nàng cứu sống, thể sống sót cũng là khí vận của .”

Tống Thính Vãn mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước nóng, thể ấm áp hơn chút, hỏi: “Vậy giận ?”

Nhìn rõ sự nghi hoặc trong mắt Tiêu Vận Trạch, Tống Thính Vãn thẳng: “Nghe Hầu tướng quân , chuyện , tay còn vấy m.á.u của vô tướng sĩ Đại Khánh. Một như , cứu , sẽ giận ?”

Tiêu Vận Trạch vẫn biểu cảm gì, “Sẽ .”

“Trường Phong lý, Ô Vũ c.h.ế.t , đối với lợi.”

“Đợi khi chuyện kết thúc, tự nhiên cũng sẽ sống nữa. Ta sẽ một nữa, tự tay g.i.ế.c .”

Tống Thính Vãn trong lòng giật thót.

Nàng hiểu sự tàn khốc của chiến tranh, tay Tiêu Vận Trạch chắc chắn vấy nhiều máu.

nàng tiếp nhận nền giáo d.ụ.c hiện đại hơn hai mươi năm, một quan niệm ăn sâu tiềm thức, mắt chuyện g.i.ế.c nhẹ tựa mây trôi như , nàng vẫn một khoảnh khắc khó mà chấp nhận .

thời đại khác biệt, đối với Đại Khánh hai ngàn năm , đây lẽ là chuyện thường nhật của bọn họ.

Mũi Tống Thính Vãn chợt cay xè.

Nàng may mắn, may mắn đất nước cường thịnh phồn vinh, may mắn sinh trưởng trong thời bình.

“Tống cô nương.”

Giọng trầm thấp phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.

Tống Thính Vãn hồn, “Sao ?”

Tiêu Vận Trạch ôm lấy chiếc bánh mì bóc bao bì trong lòng, khớp ngón tay đặt đầu gối bóp đến trắng bệch, “Những t.h.i t.h.ể buổi chiều, và bộ dạng của Ô Vũ hiện giờ, nàng sợ hãi ?”

Tống Thính Vãn sững sờ, hiểu đột nhiên hỏi điều , nhưng vẫn thành thật đáp: “Những t.h.i t.h.ể thối rữa thật vẫn , quá nặng mùi nên cũng kỹ. Vừa gặp Ô Vũ thì đúng là giật một phen.”

“Công việc đây của chủ yếu là nghiên cứu d.ư.ợ.c phẩm, cần phẫu thuật. Tuy rằng đây từng thấy những thứ đáng sợ hơn, nhưng đây là đầu tiên tiếp xúc gần đến .”

Nghe , ánh mắt Tiêu Vận Trạch sẫm , khẽ nghiêng , một tay ôm Tống Thính Vãn lòng.

Chiếc bánh mì trong lòng rơi xuống đất, trái tim Tống Thính Vãn cũng như lỡ nhịp.

 

Loading...