Lại  tiếng đập bát từ phòng bên.
 
Ta vén rèm  sang.
 
Mặt Liễu Nương tái nhợt, miệng lẩm bẩm:
 
“Không thể nào… nhất định là Lý Từ Nhân giở trò gì, quân hầu tuyệt đối sẽ  đối xử với  như thế.”
 
Thấy   với cây trâm vàng trong tay, nàng  chẳng dám hé răng, chỉ lộ  chút sợ hãi trong mắt.
 
Ta nhặt chiếc màn thầu rơi  đất, phủi bụi.
 
“Không  ăn thì đừng ăn nữa.”
 
Nàng  trừng  căm hận:
 
“Nếu ngươi   sống, giờ cứ nhảy xuống sông mà c.h.ế.t. Ngươi c.h.ế.t ,    sẽ g.i.ế.t nhi tử ngươi chôn theo.”
 
Nghe   , Liễu Nương liền giật lấy màn thầu, nhét đầy miệng, nuốt vội vàng.
 
Vừa ăn   mấy miếng   nôn, nhưng  cố nén,  dám nhả .
 
Nàng  là một  mẫu , cho nên nhất định  sống.
 
Nghi lễ nghênh tiếp của Ngụy quốc quá mức long trọng, chẳng giống đến đón con tin chút nào.
 
Ta chau mày,  hiểu.
 
Bước chân Liễu Nương loạng choạng, suýt ngã.
 
Người dẫn đầu  nhanh chóng bước đến, đỡ lấy cánh tay nàng .
 
“Bình an chứ…”
 
Lời  dứt  ngừng.
 
Hắn lạnh giọng hỏi:
 
“Ngươi là ai?”
 
Ta len lén ngắm .
 
Phong tư tuấn vĩ, khóe mắt  nốt ruồi, bên hông đeo Thái A kiếm.
 
Hóa  Ngụy hầu Thôi Hành đích  đến bến sông nghênh tiếp.
 
Liễu Nương luống cuống sợ hãi, nghẹn họng  thốt nổi lời nào.
 
Ánh mắt Thôi Hành sắc lạnh, nhếch môi  khẩy:
 
“Ngươi chính là vị phu nhân khác của Sở hầu? Cũng chẳng  gì ghê gớm.”
 
Nói xong,  ngạo mạn   bỏ .
 
Trước khi rời, ánh mắt  như lưỡi d.a.o nung đỏ, quét ngang Liễu Nương,  nàng  sợ đến tái mặt.
 
Còn ,   buồn liếc , hẳn là khinh thường.
 
Tạ Dung  chuẩn  cho  đầy đủ: yết hầu, lỗ tai, thậm chí cả thứ  cũng  giả trang.
 
Ta  sợ Thôi Hành tra xét nhưng   chẳng gọi  yết kiến.
 
Chỉ ban cho  dịch quán, gia nhân và một vũ cơ.
 
10
 
Đêm , vũ cơ tên Tiểu Liên  bò lên giường .
 
Ánh trăng xiên nghiêng, chiếu lên bờ vai mảnh mai chỉ khoác lụa mỏng.
 
Nàng vuốt từ cổ họng , men xuống n.g.ự.c, bụng, chậm rãi  xa hơn.
 
Hơi thở nàng phả  tai , mềm mại thoảng hương:
 
“Tiểu Liên xin hầu hạ công tử.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-xuyen-muon-trung-may-nui/6.html.]
Khi bàn tay  sắp chạm đến nơi  qua lớp áo,  đè c.h.ặ.t .
 
“Buông .”
 
Bàn tay  vẫn ngoan cố lục lọi.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta khẽ thở dài:
 
“Ta bẩm sinh mang bệnh,  thể suy yếu,  nên hành sự.”
 
Trong bóng tối,   rõ nét mặt Tiểu Liên.
 
Chỉ cảm thấy nàng nép sát trong n.g.ự.c, xương bả vai gầy nhọn chọc  .
 
Ta kéo chăn đắp  cho nàng, chẳng đuổi .
 
“Thôi, ngủ .”
 
Sáng hôm ,  gọi nàng cùng ăn cơm.
 
Nàng hoảng hốt, chẳng dám  xuống:
 
“Công tử,   xứng…”
 
Năm tuổi, nàng   cha  bán .
 
Chỉ vì nhà nghèo, nàng ăn thêm một miếng cơm, thì     nhịn bớt một miếng.
 
Ban đầu nuôi  kỹ nữ,  thành vũ cơ, lưu lạc nhiều năm,  từng  ăn no.
 
Gầy yếu mảnh mai, mới thành  hình ngọc ngà, đủ để múa khúc ca trong tay .
 
Ta gắp một cái đùi gà đặt  bát nàng.
 
“Ăn cơm thôi mà, còn phân biệt xứng   xứng ?”
 
Nàng cúi đầu  .
 
Ta liên tục gắp thức ăn cho nàng:
 
“Mau ăn , bất kể vương tôn  thứ dân, chẳng  đều  no bụng  ?”
 
Tiểu Liên  cự nổi, đành  xuống, cúi đầu ăn như vùi mặt  bát.
 
Ăn  một lúc, nàng lén đưa tay lau nước mắt.
 
11
 
Vài ngày , cả Hàm Dương lan truyền khắp nơi.
 
Sở chất tử là một cây s.ú.n.g sáp bọc bạc, chỉ  cái mã ngoài, vô dụng bên trong.
 
Liễu Nương giận dữ, đánh Tiểu Liên một cái tát.
 
Tiểu Liên mang dấu tay đỏ rực, đến tìm ,  bước   quỳ xuống chân.
 
“Công tử,    của .”
 
Ta đỡ nàng dậy,  rõ chẳng  do nàng.
 
Tin đồn  chính  tự tung .
 
Đêm Tiểu Liên bò lên giường, ngoài cửa sổ   kẻ nấp  lén.
 
Giờ một chất tử   khả năng nối dõi, Ngụy hầu còn điều gì  lo?
 
Để bù cho Tiểu Liên,  quyết định dạy nàng  chữ.
 
Nàng cúi đầu, nước mắt rơi lộp bộp:
 
“Công tử,   xứng. Phụ   từng , nữ tử học chữ vô ích.”
 
Ta thản nhiên đẩy bút lông qua:
 
“Sách vốn là thứ  , chẳng thế thì  nam nhân tranh  học?”