Thế nhưng Khương Lâm,  từng kiêu ngạo và tùy hứng,  cam chịu  thấp , chỉ cầu xin  đừng xóa liên lạc với cô .
 
Cho đến khi con của cô   sốt.
 
Trên xe, Khương Lâm dựa  ,  lóc t.h.ả.m thiết.
 
Khoảnh khắc đó, Tống Dữ thừa nhận, lòng hư vinh của đàn ông khi  dựa dẫm   thỏa mãn.
 
 đó cũng chỉ là hư vinh,   đến mức u mê mà đòi ly hôn với Thời Vi vì Khương Lâm.
 
Chỉ là cảm giác đó giống như   bờ thử bước lên thuyền, khiến   lâng lâng.
 
Cho đến khi Thời Vi mang thai.
 
Tống Dữ chỉ hận  thể dâng cả thế giới lên  mặt cô.
 
Vậy nên một cuộc điện thoại lúc nửa đêm,    rõ với Khương Lâm rằng từ nay sẽ  liên lạc nữa.
 
Vừa  đầu , Thời Vi   đó, lặng lẽ  .
 
Vô Hoan 🌙
Ánh trăng trải dài  chân cô, giữa trời tháng Mười Hai, cô thậm chí còn  mang dép lê, chỉ lặng lẽ  .
 
Ánh mắt đó, Tống Dữ  hiểu   nhớ rõ đến .
 
Giống hệt như  cô cầu xin  giúp đỡ.
 
Sự cầu xin, yếu ớt và  nỡ trong mắt Thời Vi gần như  nhấn chìm .
 
Chỉ một ánh mắt, tim Tống Dữ bỗng nhói lên,   tỉnh táo.
 
Anh   những gì ? Anh suýt chút nữa  hủy hoại tương lai của  và Thời Vi.
 
Anh ngay lập tức chặn  của Khương Lâm.
 
Anh từng chút một lấp đầy căn phòng trẻ em.
 
Thời Vi   ghế sofa, dịu dàng  .
 
Tống Dữ càng nghĩ càng sợ hãi.
 
Thời Vi   như , Thời Vi  cùng  nếm trải khổ cực  đón nhận thành công,  suýt chút nữa   cô thất vọng.
 
Thời Vi mặc váy thật , khiến  từng chút một hồi tưởng  quá khứ.
 
Hàng Châu  đổ tuyết.
 
Lần đầu tiên, Tống Dữ  nghĩ đến sự tủi nhục năm mười chín tuổi.
 
Mà là đợi cô ở thư viện cùng về, vì cô mà bất chấp tuyết rơi mua một chiếc bánh hoa mai nóng hổi.
 
 Thời Vi   chia tay.
 
Tống Dữ cố gắng tìm kiếm  gương mặt cô một chút khả năng cứu vãn.
 
Tình yêu, sự  nỡ, thất vọng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-vi-rdav/chuong-9-ngoai-truyen.html.]
 
Thậm chí là hận thù?
 
   gì cả.
 
Đôi mắt từng tràn đầy sự ngưỡng mộ và quyến luyến dành cho , giờ đây chỉ còn sự thờ ơ.
 
Tống Dữ chợt nhớ , Thời Vi sẽ  hận một ai, cô sẽ chỉ dần lãng quên.
 
Hai năm , khi họ  cuộc sống sung túc,  lo cơm áo.
 
Cha  cô  tìm đến.
 
Tống Dữ sợ Thời Vi buồn, vội vã chạy đến công ty, nhưng  thấy cô đối mặt với những lời chỉ trích và mắng mỏ đầy căm phẫn của bố .
 
Không hề tủi ,  hề phản bác.
 
Thời Vi chỉ thờ ơ  họ,  một giọt nước mắt nào rơi xuống.
 
Ánh mắt đó, giống hệt như hôm nay.
 
Sau khi Thời Vi rời , Tống Dữ dành  nhiều thời gian để nghĩ cách bù đắp.
 
Hoa như nước lũ tràn  văn phòng Dự Vi.
 
Anh nhớ  trò chơi  từng  cho Thời Vi.
 
Anh  như lúc  vượt qua màn chơi, mang theo một bó tường vi, cầu xin cô cho  một cơ hội nữa.
 
Cô  từ chối bó tường vi đó, Tống Dữ nghĩ rằng  vẫn còn cơ hội.
 
 cô càng thản nhiên, Tống Dữ  càng sợ hãi.
 
Thời Vi từng , tương phản của tình yêu   là hận thù, mà là sự  quan tâm.
 
Khi cô  chuyện với , vẫn dịu dàng và điềm tĩnh.
 
 Tống Dữ , vạn đóa hồng thuộc về  trong lòng cô    khô héo.
 
Anh nhắc đến đứa bé nghịch ngợm , Thời Vi  cắt ngang lời .
 
Bởi vì cô   còn kỳ vọng  tương lai cùng  nữa.
 
Rõ ràng hoàng hôn tháng Năm gió ấm, là một tiết trời tuyệt .
 
 Tống Dữ  như  đẩy trở về ngày bão tố đó.
 
Cô  buông tay , để  một  giữa dòng .
 
Sau sáu năm, cô  thứ năm từ chối .
 
" tin tưởng , nghĩ rằng  sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 
    ."
 
(Hết)