Khi  bước  khỏi văn phòng, ánh hoàng hôn rực rỡ.
 
Tống Dữ  đợi  lâu  cột đèn đường.
 
Hắn ôm một bó hồng phấn, khuôn mặt gầy   nhiều.
 
Chiếc áo sơ mi xanh nhạt mà  thường mặc  đây, giờ đây   vẻ  rộng.
 
Giống hệt như Tống Dữ mười chín tuổi đợi   thư viện, nhất quyết  đưa  về ký túc xá cách đó  đầy sáu mươi mét.
 
“...Chúc mừng sinh nhật em.”
 
Suýt nữa thì quên mất, hôm nay là sinh nhật .
 
“...Cảm ơn.”  nhận lấy bó hoa, đang nghĩ cách từ chối .
 
“Anh đưa em một đoạn đường, sẽ  quấn lấy em .”
 
Tống Dữ luôn là một   EQ  cao, chỉ cần  thoáng qua là  nhận  điều  bận tâm.
 
Hoàng hôn buông xuống,  đường  những  vội vã, cũng  những cặp đôi im lặng sánh bước.
 
“...Thời Vi, em   vẫn còn hận  ?”
 
Im lặng   nửa đường,  vẫn  nhịn  mở lời.
 
  hiểu, từ trái nghĩa của tình yêu  bao giờ là hận thù, mà là sự thờ ơ.
 
Yêu  hận đều là đặt trong lòng, còn thờ ơ thì là  quan tâm nữa.
 
“  hận .”
 
“Em  thể  tin, nhưng   từng bước quá giới hạn, sáu năm qua lòng  vẫn luôn   đổi...”
 
Hắn vẫn vội vàng biện minh cho tình yêu của .
 
“   ,  và Khương Lâm  ân oán với , chỉ là sợ  khó xử nên  bao giờ  với .”
 
“Ngày  khi  theo đuổi ,   từng mỉa mai ,   là thứ Khương Lâm  cần, mà   coi như bảo bối.”
 
“   đấy, chuyện gì   xác định  thì ai khuyên cũng  , lúc đó  chỉ thấy   .”
 
Tống Dữ im lặng.
 
Chuyện của Khương Lâm  những lời đồn đại bao năm qua,   bao giờ kể với .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-vi-rdav/chuong-8.html.]
“Thậm chí bây giờ nghĩ ,  cũng chỉ nhớ những điều   về .”
 
“Nhớ     bảo vệ, nhớ những đóa hồng  hòn đảo, nhớ   trao Dự Vi và lời hứa với .”
 
“Ngay cả khi chúng  kết thúc như thế ,  cũng  bao giờ nghi ngờ tấm lòng chân thành của   khoảnh khắc  trao lời hứa với .”
 
Mắt Tống Dữ đỏ hoe.
 
Khi vạn nhà lên đèn,  tiếng xoong nồi lách cách trong bếp và mùi thơm của thức ăn.
 
  thấy một cặp vợ chồng trẻ dắt tay con, đứa bé tinh nghịch cứ đòi nhảy lò cò qua từng ô gạch.
 
“Nếu chúng   chia tay, cũng sẽ như  nhỉ,  một đứa con, chúng  cùng  chuẩn  bữa tối...”
 
 , nếu chúng   chia tay, mùa đông năm nay sẽ  một đứa bé mềm mại,  trong chiếc xe đẩy do  cẩn thận chọn lựa, mỉm   .
 
    :
 
“Tống Dữ, cứ thế ,   mỗi  một đường.
 
 vẫn luôn nhớ, lời cuối cùng   khi tỏ tình với .
 
Số phận như dòng chảy xiết, nếu  nắm c.h.ặ.t t.a.y đối phương, giây phút tiếp theo  đó sẽ biến mất trong dòng ,  bao giờ gặp  nữa.
Vô Hoan 🌙
 
  ngốc,      Khương Lâm  ý đồ riêng,       sự mập mờ giữa hai .
 
 chỉ là tin , tin  sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 
    .”
 
Dưới ánh đèn đường, Tống Dữ đột nhiên  sụp xuống, cúi gằm mặt.
 
     biểu cảm gì,  lẽ là đang .
 
Dòng  như sóng nước, nhấn chìm bóng dáng .
 
Người từng  sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y , giờ đây  lạc mất trong dòng đời.
 
Nói  tiếc nuối là giả.
 
 tiếc nuối vẫn  hơn hối hận.
 
Vì   thể cầu  sự viên mãn.
 
Chi bằng  đầu từ dòng chảy khổ đau, sớm nhận  duyên phận chỉ là thoáng qua.