Vì   là trai  gái,   sơn căn phòng  bằng màu xanh nhạt; bức tường Lego trong phòng trẻ em  đắt,   nỡ, Tống Dữ lập tức nài nỉ  chuyển sang mua  một cái bảng đen. Không chỉ ,  còn  một hàng giá sách,  chỉ  những ngăn kệ trống rỗng một cách hào hứng:"Tầng thấp nhất để sách tranh, bên  nữa cất sách truyện, đợi con lớn đến chừng  thì sẽ cất sách ôn luyện thi đại học."
 
 liền  , bản   thích  sách,  mà  mơ mộng con  là học sinh xuất sắc .
 
Thế nhưng  cứ     như ,   cũng  chút mong chờ.
 
  trong căn phòng trẻ em trống rỗng đó, suy nghĩ  lâu.
 
 nghĩ đến bố   ly hôn của .
 
Sau khi ly hôn, họ  điên cuồng cướp  tất cả những gì  thể cướp  từ đối phương.
 
Duy nhất chỉ  cần .
 
Tống Dữ  mong đợi đứa bé  suốt sáu năm, nhưng   từng học  cách   chồng,  cha thực sự.
 
Hắn vẫn là  trai mười chín tuổi quỳ gối  Khương Lâm.
 
Vậy mà,  vẫn quyết định cho  một cơ hội.
 
"Em  thai ."  đặt phiếu khám thai  mặt Tống Dữ: "Một tháng ."
 
Tống Dữ sững , kích động đỡ   xuống:
 
"Đừng  nữa, đừng  việc nữa, chiều nay  sẽ bảo tài xế đưa em về, hãy nghỉ ngơi cho ."
 
 tựa   Tống Dữ,  nũng    ở bên .
 
Hàng Châu sắp  tuyết , chúng  quen và yêu  ở Hàng Châu bao nhiêu năm,   về đó xem.
 
Tống Dữ  sẵn lòng   vui,   xin nghỉ nửa tháng.
 
Chiều đó,   sốt ruột kéo   trung tâm thương mại.
 
Quần áo bà bầu, xe đẩy em bé, sách tranh và thẻ học.
 
Các cô nhân viên bán hàng nhận  niềm vui  đầu  cha của Tống Dữ, liền nhiệt tình  ngừng giới thiệu các loại đồ dùng trẻ em cho .
 
Tống Dữ cầm bộ đồ trẻ em màu hồng và xanh,  ngây ngô hỏi  cái nào  hơn.
 
 lặng lẽ  cạnh   : "Còn   là bé trai  bé gái,  mua màu hồng  ư?"
 
"Bé trai cũng  thể mặc màu hồng!" Tống Dữ  mà   chút trẻ con, đòi mua cả hai bộ.
 
Về đến nhà, Tống Dữ cầm bộ váy bầu ướm thử lên  .
 
Váy bầu  thiết kế  đáng yêu, kiểu váy búp bê trắng, chân váy  diềm xếp.
 
"Thật giống hồi chúng  mới yêu , em  mặc những chiếc váy trắng như thế .”
 
"Rồi em  với ,  chỉ  m.ó.c t.i.m  cho em thôi."
 
Tống Dữ nhớ  chuyện cũ,   ngớt.
 
   ghế sofa, ôm gối, nghiêng đầu   tất bật.
 
 tỉ mỉ đến mức  cả dép  trong nhà chống trượt cho , quỳ xuống đất giúp  .
 
 quỳ một chân, hệt như cái  cầu hôn .
 
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rải xuống sàn nhà, chiếu rọi những hạt bụi li ti trong  khí, phát  ánh sáng vàng kim.
 
 chạy tới chạy lui, căn phòng trẻ em trống rỗng dần  lấp đầy từng món đồ một.
 
Đồ của trẻ con cái nào cũng tinh xảo và nhỏ nhắn.
Vô Hoan 🌙
 
Trên cũi em bé  treo chuông gió hình ngôi , gió thổi qua sẽ kêu leng keng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-vi-rdav/chuong-5.html.]
 
Ngay cả sách tranh cũng  xếp ngay ngắn theo từng độ tuổi, đủ màu sắc sặc sỡ.
 
Tất cả các tủ đều  dán miếng chống va đập.
 
Phong cách căn nhà bỗng chốc từ tối giản Bắc Âu biến thành khu vui chơi trẻ em.
 
 ngạc nhiên  sự tỉ mỉ của Tống Dữ.
 
Tống Dữ  đỏ mắt  rằng,  khi bố  qua đời,   mong chờ một gia đình trọn vẹn suốt tám năm trời.
 
Tống Dữ gần như  chạm  điện thoại, ngày nào cũng kè kè bên .
 
Hắn  cùng   khám thai, nhưng     mới  , giờ dịch cúm nhiều, vẫn nên hạn chế đến bệnh viện.
 
 vẫn ngủ  yên.
 
Giữa đêm thức dậy,  thấy Tống Dữ đang gọi điện thoại ngoài ban công, thỉnh thoảng  bực bội gãi đầu.
 
  thấy tiếng nức nở quen thuộc ở đầu dây bên , cùng tiếng ồn ào của một  bé.
 
 lặng lẽ  , Tống Dữ sững , vội vàng cúp điện thoại:
 
"Sao   ở đó,  lạnh ?"
 
"Không lạnh, tự nhiên gặp ác mộng tỉnh dậy,  uống nước."
 
"Em  hỏi  đang gọi cho ai ?" Tống Dữ do dự mở lời.
 
"Em tin ."  xoa nhẹ má .
 
Dưới ánh trăng mờ nhạt,   thấy rõ sự hổ thẹn trong mắt .
 
Hóa   cũng   là   hổ thẹn.
 
Hắn ôm   lòng, vùi đầu  cổ , khàn giọng :
 
"Thời Vi,  đảm bảo,   tuyệt đối sẽ  phụ lòng em."
 
Hàng Châu đổ tuyết.
 
Có lẽ   xóa liên lạc với  Khương Lâm, suốt dọc đường  nắm c.h.ặ.t t.a.y ,  một   điện thoại.
 
Tuyết mới mềm xốp, giẫm lên  tiếng lạo xạo.
 
Bên trong áo khoác lông vũ,  mặc chiếc váy trắng mà Tống Dữ yêu thích.
 
Tuyết rơi dày, ai nấy đều  chút trẻ con.
 
Giày bốt  tuyết giẫm một cái là in hình bông tuyết,   đầu   với Tống Dữ.
 
Thấy  vui, Tống Dữ cũng cong khóe môi.
 
Phố ẩm thực của khu đại học   xây dựng .
 
Quán nướng mà  từng  thêm ngày    còn nữa.
 
 vẫn dựa  trí nhớ tìm đến vị trí đó, giờ  là tiệm sửa điện thoại.
 
"Hồi đó   bênh em,   nghĩ tới hậu quả ?"
 
"Có chứ." Tống Dữ xoa đầu : " em sợ hãi đến , vẫn cố kìm nén  , cũng  cầu xin ai, đặc biệt bướng bỉnh."
 
"Tuy bướng bỉnh, nhưng    em  cảm động ngay lập tức.”
 
"Thế nhưng   từng nghĩ, một cô gái bướng bỉnh như   trở thành vợ ."