Cảm giác mất trọng lượng của thang máy khiến  dày Tô Hiểu Hy co thắt dữ dội, nhưng ý thức của cô  tỉnh táo lạ thường. Tay của Lục Minh Viễn vẫn phủ chặt lên tay cô, giao diện mã lệnh  đầu ngón tay hai   ngừng nhấp nháy, tựa như đang đối kháng với một loại sức mạnh vô hình nào đó.
【Cảnh báo: Chỉ lệnh bất hợp pháp xâm nhập!】
Ánh đèn trong thang máy lúc sáng lúc tối, bóng dáng của nhân viên điều tra méo mó như một hình chiếu tín hiệu kém, cuối cùng hóa thành những mảnh vụn điểm ảnh  tan biến. Tô Hiểu Hy cúi đầu, phát hiện lòng bàn tay của  đang dần dần hiện hình thực thể, mà bốn bức tường thang máy  trong suốt như dòng dữ liệu, để lộ bầu trời  bao la bên ngoài – Không,   bầu trời , mà là vô  những điểm sáng li ti, mỗi một điểm sáng đều phản chiếu những hình ảnh khác :
Mai phủ của《Phượng Tê Đồng Liên》, phòng bệnh của thế giới hiện thực, bảng điều khiển chính của phòng thí nghiệm, thậm chí còn … Những cảnh tượng mà cô và Lục Minh Viễn  từng thấy qua.
“Đây là… Những mảnh ý thức của tất cả  thử nghiệm ư?” Tô Hiểu Hy lẩm bẩm.
Ánh mắt Lục Minh Viễn khóa chặt  một trong những điểm sáng – nơi đó hiển thị nội dung của chương《Song Xuyên》  xóa bỏ trong nguyên tác, Tiêu Diễm một   trong mật thất,  tường khắc đầy những ký hiệu đếm ngược.
“Không,  chỉ là  thử nghiệm.” Giọng  trầm thấp, “Đây là ‘những khả năng’ mà hệ thống  rút  từ ký ức của tất cả các đối tượng thí nghiệm – Tất cả những nhánh tình tiết   sử dụng.”
Thang máy vẫn đang rơi xuống, hoặc  đúng hơn là, đang  lên. Bên tai Tô Hiểu Hy vang lên vô  âm thanh chồng chéo,  tiếng  lạnh của Mai phu nhân, lời  dịu dàng mềm mỏng của Tả Vân Tịch, tạp âm điện tử của Mai Lâm, thậm chí còn  chính cô – Tiếng gõ bàn phím của Tô Hiểu Hy trong phòng thí nghiệm ở hiện thực.
Đột nhiên, chiếc USB phát  ánh sáng xanh chói mắt, những dòng chữ  giao diện mã lệnh cuộn lên điên cuồng:
【Phát hiện phản ứng ghép đôi Song Xuyên—】
【Khởi động giao thức tái cấu trúc thế giới—】
Thái dương của Tô Hiểu Hy đột nhiên nhảy lên, một đoạn ký ức xa lạ tràn  tâm trí – Cô cuối cùng cũng hiểu tại  hệ thống  kiêng kỵ “giá trị tình yêu” đến .
Bởi vì  khi cô và Lục Minh Viễn bước  thí nghiệm,  sớm chôn một phương án bảo hiểm cuối cùng  mã nguồn cốt lõi: Khi ý thức của hai  thật sự cộng hưởng trong thế giới ảo, hệ thống sẽ  thể cưỡng ép tách rời ký ức của bọn họ.
Mà bây giờ, lượng kết nối thần kinh còn  của bọn họ vẫn đang tăng lên – 12.3%, 13.7%, 15.9%…
“Nó đang sợ hãi.” Lục Minh Viễn đột nhiên , chỉ  dòng chữ nhỏ ở  cùng của giao diện mã lệnh: 【Mức độ hoạt động của ý thức tự chủ hệ thống: 98.6%→97.1%→95.4%…】
“Chúng  cứ khôi phục một chút ký ức hiện thực, thì sức mạnh kiểm soát của nó  yếu  một phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-hai-vo-do/chuong-7-dom-lua-dong-hoang.html.]
Tô Hiểu Hy đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy nếu… Chúng  nhớ    thì ?”
Ánh mắt Lục Minh Viễn sâu thẳm như vực sâu: “Vậy thì nó sẽ sụp đổ  .”
Lời còn  dứt, thang máy  ầm ầm dừng .
Khoảnh khắc cửa mở, đồng tử của Tô Hiểu Hy co rút …
Trước mắt   hành lang bệnh viện, mà là một  gian hư vô trắng muốt, chính giữa lơ lửng một cuốn sách thực thể《Phượng Tê Đồng Liên》khổng lồ, rách nát. Những trang sách  ngừng lật giở, mà mép của mỗi trang đều đang cháy lên ngọn lửa màu xanh u uất.
Trước cuốn sách  một bóng   đó.
Không  Mai Lâm,   hóa  của hệ thống, mà là…
Tả Vân Tịch.
Hay  đúng hơn, là “nguyên mẫu” của Tả Vân Tịch.
Dung mạo của   mơ hồ  rõ,  hình bất  như dòng dữ liệu, nhưng ý  nơi khóe miệng  rõ ràng đến đáng sợ: “Các ngươi thật sự cho rằng, thoát khỏi tình tiết là kết thúc  ?”
Anh  giơ tay vung lên, ngọn lửa  trang sách đột nhiên bùng lên dữ dội, hóa thành vô  sợi xích quấn về phía hai !
Lục Minh Viễn đột ngột đẩy Tô Hiểu Hy , bản    xiềng xích xuyên qua vai. Máu tươi nhỏ giọt  mặt đất trắng muốt,  hóa thành những ký tự mã lệnh màu vàng, lan  nhanh chóng như virus.
Tim của Tô Hiểu Hy gần như ngừng đập.
Cô nhận   – Những ký tự đó, chính là nội dung  mực đen bôi  trong chương《Song Xuyên》!
“Lục Minh Viễn!” Cô lao tới, nhưng ngay khoảnh khắc chạm  ,   một lực hút khổng lồ kéo  trong sách—
Trong ý thức cuối cùng, cô  thấy giọng  của Tả Vân Tịch mang theo ý  méo mó:
“Chào mừng trở 《Phượng Tê Đồng Liên》– Lần , các ngươi đừng hòng tỉnh .”