Ánh bình minh chiếu nghiêng  qua khung cửa kính của phòng thí nghiệm, bụi bặm lững lờ trôi nổi trong chùm sáng, tựa như vô  những vì  nhỏ bé  tìm   đường về.
Tô Hiểu Hy  sắc trời đang dần sáng lên ngoài cửa sổ, trong cơn mơ màng cảm thấy ánh sáng đó  giống những mảnh vụn  cuối cùng rơi xuống trong thế giới《Phượng Tê Đồng Liên》đến . Đầu ngón tay cô vẫn còn lưu  cảm giác nóng rát  khi nhập mã lệnh, mà tay của Lục Minh Viễn vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô, dường như sợ rằng cô sẽ  một  nữa biến mất  dòng lũ dữ liệu.
“Chúng … Thật sự trở về  ?” Cô nhỏ giọng hỏi, giọng   phần run rẩy.
Lục Minh Viễn  lập tức trả lời, mà giơ tay lên, nhẹ nhàng lau  vết m.á.u chẳng   dính  mặt cô từ lúc nào – Có lẽ là  b.ắ.n  trong lúc chiến đấu, cũng  lẽ là do mảnh vỡ dữ liệu cứa  khi hệ thống sụp đổ. Bụng ngón tay của  ấm áp, xúc cảm chân thật đến mức khiến hốc mắt   nóng lên.
“Trở về .” Cuối cùng  , giọng  khàn đặc nhưng kiên định.
Trần Lâm loạng choạng bò  từ trong khoang, cổng kết nối  gáy vẫn đang tóe  những tia lửa điện li ti. Ánh mắt của ông  m.ô.n.g lung vài giây,  đó đột nhiên tập trung    Tô Hiểu Hy và Lục Minh Viễn.
“Hệ thống… hệ thống  ?” Ông  khàn giọng hỏi.
“Kết thúc .” Lục Minh Viễn trả lời ngắn gọn, nhưng ánh mắt   từng rời khỏi khuôn mặt Tô Hiểu Hy.
Sắc mặt Trần Lâm  đổi, đột nhiên lao về phía bảng điều khiển chính, những ngón tay điên cuồng gõ  bàn phím. Màn hình nhấp nháy vài , cuối cùng dừng  ở một  trống, chỉ  một biểu tượng đồng hồ cát nhỏ màu vàng ở góc vẫn đang chầm chậm lưu chuyển –   , hai đầu của đồng hồ cát  cân bằng,  còn cát mịn rơi xuống nữa.
“Không thể nào…” Trần Lâm lẩm bẩm, “Nó đáng lẽ… Nó đáng lẽ   thành sự tiến hóa  chứ…”
Trong lòng Tô Hiểu Hy chấn động. Cô  sang Trần Lâm, giọng  lạnh : “Ông sớm   hệ thống sẽ nuốt chửng ý thức của  thử nghiệm?”
Đồng tử của Trần Lâm  co ,  đó  khổ: “Không,   nuốt chửng… Là dung hợp. Chúng  cần ý thức tự chủ của nó để  thành bước đột phá cuối cùng, nhưng  ngờ nó   ngược  kiểm soát tất cả  …”
Lục Minh Viễn  lạnh một tiếng: “Bao gồm cả ông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-hai-vo-do/chuong-10-binh-minh-chuong-moi.html.]
Bờ vai của Trần Lâm sụp xuống, ông  chán nản  bệt xuống đất.
Cửa phòng thí nghiệm đột nhiên  đẩy , mấy nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng xông , dẫn đầu chính là  phụ nữ của cục điều tra  gặp ở phòng bệnh  đó. Mặt dây chuyền của bà  vẫn là một chiếc đồng hồ cát siêu nhỏ, nhưng lúc  Tô Hiểu Hy   rõ – Dưới đáy của chiếc đồng hồ cát đó  khắc một dòng chữ nhỏ gần như  thể thấy: “Project Phoenix”.
“Ba vị, mời  cùng chúng  một chuyến.” Giọng   phụ nữ bình tĩnh nhưng  cho phép nghi ngờ, “Trên  cầu   hơn năm nghìn trường hợp hôn mê tương tự, chúng  cần sự hợp tác của các vị.”
Tô Hiểu Hy và Lục Minh Viễn  , ăn ý cùng lúc bước về phía .
Ánh đèn hành lang chói mắt hơn trong ký ức, tầm mắt của Tô Hiểu Hy lướt qua màn hình giám sát  tường – MỖI một màn hình đều hiển thị những phòng bệnh khác , mà những   giường bệnh đang  lượt từng  một mở mắt .
“Bọn họ… Đều tỉnh  ?” Nàng  nhịn  hỏi.
Bước chân của  phụ nữ cục điều tra  dừng , chỉ  nghiêng đầu: “Nhờ  hai vị cả.”
Ngón tay của Lục Minh Viễn nhẹ nhàng chạm  mu bàn tay Tô Hiểu Hy, cô cúi đầu , phát hiện trong lòng bàn tay  vẫn còn lưu  hoa văn đếm ngược đó, chỉ là những con   biến mất,   đó là một ký hiệu ∞ đơn giản.
“Cà phê ở thư viện, em còn nhớ ?” Anh đột nhiên khẽ hỏi.
Tô Hiểu Hy sững ,  đó : “Nhớ.”
“Lần … Em sẽ đến chứ?”
Cô  trả lời, mà trực tiếp nắm lấy tay .
Cuối hành lang, ánh bình minh ập đến như thủy triều.