Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 78.
Cập nhật lúc: 2025-08-26 11:25:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vì mà em cầu xin ?”
Phó Thịnh Niên nhẹ nhàng vuốt ve má cô, lòng bàn tay trượt xuống, ấn lên một bên vai cô.
Tay dùng quá nhiều sức, nhưng cô cảm giác nghẹt thở, vô lực đến mức sống lưng căng cứng.
“Xin … tha cho , ?”
“Anh bắt cóc em, em còn xin tha cho ?” Phó Thịnh Niên cong môi lạnh lùng đến cực điểm.
“Anh bắt cóc , là cầu xin đưa .”
“Em thật sự rời khỏi đến ?”
Lực tay đàn ông dần tăng lên, một bên vai cô ấn trĩu xuống, xương cốt như vỡ nát, đau đớn đến tột cùng.
“Phó Thịnh Niên, đừng hại Giản Dao! Mọi chuyện là do quyết định, là đưa cô , là khuyên cô ly hôn với !” Đường Tiêu nắm chặt tay, vẻ mặt đau đớn nghiến răng chịu đựng của Giản Dao, như phát điên, định lao lên phía .
Phó Thịnh Niên liếc Đường Tiêu một cái đầy lạnh lùng, hiệu cho Điền Dã.
Điền Dã vung nắm đ.ấ.m nhắm thẳng mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu cố tránh cú đấm, nhưng các vệ sĩ bao vây gần như cùng lúc tay, đ.ấ.m đá ngừng.
Một còn tránh , nhưng nhiều thì thể. Đòn nào cũng nặng, m.á.u bắt đầu chảy từ miệng mũi, cơ thể nhanh chóng ngã lăn đất, tay ôm đầu cố chịu đựng.
“Đừng đánh nữa!”
Giản Dao giãy giụa dậy, nhưng vai bên cũng Phó Thịnh Niên ấn xuống, cô ép chặt trong xe lăn, hai vai như vật nặng đè lên, thể động đậy.
“Đủ ! Đừng đánh nữa!” Giọng cô khản đặc, cầu xin Phó Thịnh Niên.
càng thấy cô cầu xin cho Đường Tiêu, sắc mặt Phó Thịnh Niên càng lạnh lẽo, u ám hơn.
“Đánh cho sống dở c.h.ế.t dở cho .” Phó Thịnh Niên lệnh.
Điền Dã và mấy lập tức mạnh tay hơn.
Đường Tiêu đạp úp sấp đất, miệng phun máu, lưng vẫn đạp tới tấp, mặt mũi bầm dập, đẫm máu, Giản Dao gần như nhận nữa.
“Đừng cầu xin .”
Đường Tiêu trừng mắt đỏ hoe Giản Dao, giọng yếu ớt: “Em đừng cầu xin .”
Trái tim Giản Dao như vỡ vụn, nước mắt tuôn như mưa.
“ sẽ theo về, bảo họ đừng đánh nữa… sẽ lời, sẽ lời !”
Cô thét lên, gần như dốc hết bộ sức lực.
Nếu ngừng , Đường Tiêu thật sự sẽ đánh chết.
Phó Thịnh Niên dậy, rút tay khỏi vai cô, bước đến mặt Đường Tiêu, đưa chân nâng cằm lên, lạnh lùng chằm chằm đàn ông thảm hại chân, từng chữ như d.a.o cắt:
“Nhớ cho kỹ, sẽ dễ dàng tha cho như .”
Nói xong, Phó Thịnh Niên tung một cú đá, đá Đường Tiêu lăn lóc mấy vòng, ngửa đất, đau đến mức thể nhúc nhích.
“Giản Dao, đừng với ! Anh xứng!”
Đường Tiêu nghiến răng, trừng mắt Phó Thịnh Niên đang bước tới gần Giản Dao, căm hận :
“Anh là súc sinh! Khi em vẫn còn trong trắng, hãy rời khỏi !”
Bước chân Phó Thịnh Niên đột ngột khựng , hình cứng đờ.
Anh đầu Đường Tiêu, sang Giản Dao, trong đầu ngừng vang lên câu : “Vẫn còn trong trắng?”
Giản Dao giãy giụa rời khỏi xe lăn, thấy Đường Tiêu đá thêm mấy cú nữa, đau đến mức co , cô mặc kệ nước mắt mờ tầm , gắng sức bò về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-78.html.]
Phó Thịnh Niên chịu nổi cảnh đó, lập tức túm cô dậy khỏi mặt đất.
Bàn chân cô chạm xuống nền lạnh băng, cả dồn hết trọng lượng lên đó, vết thương nơi gót chân như xé toạc , đau buốt đến tận tim.
Cô nghiến răng, liều mạng vùng vẫy.
Phó Thịnh Niên kéo mạnh cô đến bàn ăn, vung tay một cái, tất cả bát đĩa bàn hất xuống đất. Anh đè chặt gáy cô, ép mạnh đầu cô xuống mặt bàn, khiến cô buộc cúi , vô cùng chật vật mà rạp bàn.
Bàn chân cô chống xuống đất, đau đến mức run rẩy.
Mặt cô dán chặt mặt bàn đầy dầu mỡ, gáy bàn tay đàn ông ghì chặt, dù vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
“Là em với là em còn trong trắng ?” Giọng Phó Thịnh Niên vang lên bên tai cô, một tay đưa định cởi thắt lưng, “Vậy ngại để tận mắt chứng kiến, xem em còn trong trắng .”
Tim Giản Dao thắt , nghẹn ở cổ họng.
“Đừng mà.”
“Sợ ?”
“Phó Thịnh Niên, đừng như , xin .”
Nước mắt cô ngừng tuôn rơi, run lên, dáng vẻ đáng thương yếu ớt đến tội nghiệp.
Trong mắt Phó Thịnh Niên thoáng qua chút đau lòng, liếc thấy băng gạc ở chân cô thấm máu, cô đau đến mức chỉ dám chạm đất bằng đầu ngón chân. Anh liền nới lỏng lực tay, trực tiếp bế cô lên, vác lên vai.
“Khốn kiếp, thả cô !” Đường Tiêu gào lên đầy tuyệt vọng.
Anh cố gắng dậy, nhưng n.g.ự.c Điền Dã giẫm một phát, lập tức ngã ngửa , thể cử động.
“Đừng đánh , đừng đánh nữa!”
Giản Dao khản giọng hét lên, tay siết chặt, từng đ.ấ.m liên tục giáng lên lưng Phó Thịnh Niên.
Người đàn ông mặt lạnh lùng, bước nhanh khỏi biệt thự.
Đường Tiêu đè ngóc đầu dậy nổi, chỉ thể trơ mắt Giản Dao Phó Thịnh Niên vác , bất lực.
Anh gào thét như phát điên.
Giản Dao ném xe, vẫn còn thấy tiếng thét xé lòng của Đường Tiêu vọng từ trong biệt thự. Cô co , rúc một góc, ánh mắt Phó Thịnh Niên như đang quái vật.
Anh quá tàn nhẫn.
Những gì , giống con .
“Nếu Đường Tiêu xảy chuyện gì, sẽ bao giờ tha thứ cho .”
Người đàn ông đó chỉ là giúp cô thôi, mà đánh đập dã man như .
“Đó là tự chuốc lấy. Anh kiện tội bắt cóc là nể mặt lắm .” Phó Thịnh Niên mặt sầm , túm chặt cổ tay cô, kéo cô lòng.
Điền Dã cũng cùng mấy vệ sĩ, còn đưa bản thỏa thuận ly hôn ký cho Phó Thịnh Niên.
Anh xé nát bản thỏa thuận ngay mặt cô, ném qua cửa sổ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Anh bóp cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên. Thấy gương mặt đầy nước mắt đáng thương , liền cúi đầu xuống, hung hăng cắn lấy môi cô, hôn gặm, cắn đến rách cả môi chảy máu.
Miệng cô mùi m.á.u tanh, cướp lấy thở một cách thô bạo. Khi não thiếu oxy đến sắp ngất , mới đột ngột buông môi cô , đẩy cô sang một bên.
Đầu cô đập mạnh cửa xe, mắt tối sầm .
Phó Thịnh Niên mở cửa xe, dặn Điền Dã xử lý chuyện còn , tự lái xe đưa Giản Dao rời .
Cô co ro ghế , lâm trạng thái nửa mê man. Khi mới tỉnh chút, Phó Thịnh Niên bế khỏi xe.
Cô treo vai , cả choáng váng, dường như đưa thang máy, đó là một căn nhà xa lạ.
Rất nhanh, cô đặt xuống một chiếc ghế sofa mềm mại, hai chân buông thõng bên cạnh. Băng gạc ở chân từng vòng tháo , tiếp theo đó là cảm giác rát buốt do sát trùng vết thương.