Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 76.

Cập nhật lúc: 2025-08-26 10:39:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên , ấm áp.

Mặt Giản Dao nắng hắt đỏ lên, tim cô phập phồng bất an.

Nghĩ đến dáng vẻ Phó Thịnh Niên đuổi theo cô khỏi cổng sắt lớn, trong lòng cô càng thêm lo lắng.

Phó Thịnh Niên cứ thế để cô , thậm chí phái đuổi theo tiếp, nhưng cô linh cảm rằng Phó Thịnh Niên nhất định sẽ tìm đến.

May mà Phó Thịnh Niên thấy mặt Đường Tiêu, cho dù tìm, nhất thời cũng thể nghi ngờ đến .

Cô thở phào nhẹ nhõm, sang đàn ông bên cạnh.

Đường Tiêu tháo mũ và khẩu trang, để lộ gương mặt thanh tú, dịu dàng.

“Anh định đưa ?”

Đường Tiêu mỉm : “Phó Thịnh Niên căn hộ của , nên nhất định thể về đó. Em yên tâm, sắp xếp chỗ ở khác . Em thể yên tĩnh nghỉ ngơi ở đó một thời gian, sợ ai quấy rầy.”

Giản Dao gật đầu, ngả dựa ghế, thở dài một .

Chiếc xe chạy khỏi nội thành, nửa tiếng dừng một căn biệt thự.

Giản Dao đây là , xung quanh hoang vắng, ngôi nhà vẻ lâu ở, tường dính đầy cành khô của dây thường xuân, sân chất đống đầy cỏ úa và lá rụng.

“Đây là nhà cũ của ông bà nội khi còn sống.” Đường Tiêu .

Giản Dao khẽ “ồ” một tiếng, thấy Đường Chiến là đầu tiên bước xuống xe, cầm theo chùm chìa khóa mở cửa biệt thự, cô sang hỏi Đường Tiêu: “Em trai cũng sẽ ở đây ?”

“Không, lát nữa nó sẽ .”

Vừa , Đường Tiêu xuống xe, thuận tay bế cô khỏi xe, sải bước sân, những cành khô lá úa chân giẫm phát tiếng “lạo xạo”, khung cảnh hoang tàn vắng lặng khiến cô bất giác rợn tóc gáy.

Cô đặt tay lên vai Đường Tiêu, căng thẳng quan sát xung quanh, nơi quá xa trung tâm thành phố, gọi là một bóng cũng ngoa.

Chắc Phó Thịnh Niên đời nào nghĩ đến chuyện cô sẽ đưa đến một nơi như .

Vào trong biệt thự, Đường Tiêu đặt cô lên sofa trong phòng khách. Cô nhận nơi dọn dẹp qua, khá sạch sẽ, đồ nội thất và điện gia dụng cũng khá đầy đủ.

“Đường Chiến, em mua chút đồ ăn và đồ dùng cần thiết mang đến đây. Để đề phòng, nhất nên cử thêm vài bảo vệ chúng . À, Giản Dao cũng cần một chiếc xe lăn nữa.”

Đường Tiêu nghiêm túc dặn dò.

Đường Chiến mặt mày lạnh tanh, liếc Giản Dao một cái khó chịu lầm bầm: “Phụ nữ đúng là phiền phức.”

“Đừng lắm lời, mau .”

“Biết , , em ngay.”

Đường Chiến trợn trắng mắt, ném chùm chìa khóa cho Đường Tiêu, xoay châm điếu thuốc bước với dáng vẻ ngang tàng như bố đời.

Giản Dao sofa, giúp gì, chỉ Đường Tiêu bận rộn dọn dẹp hai căn phòng ở tầng một.

Đường Tiêu còn bếp đun nước nóng, pha một ly cà phê nóng cho cô.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô ôm tách cà phê ấm trong tay, hiểu trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

“Anh giúp như , Phó Thịnh Niên chắc chắn sẽ gây khó dễ cho .”

Đường Tiêu bật : “ chuẩn tâm lý . Em cần gì cứ với . , lúc nãy hình như quên dặn Đường Chiến mua quần áo cho em ?”

Giản Dao nghĩ một chút gật đầu.

Đường Tiêu lập tức lấy điện thoại gọi cho Đường Chiến, dặn ngoài đồ ăn và đồ dùng, đừng quên mua thêm quần áo sạch cho cô .

Cuộc gọi bật loa ngoài, nhưng cô vẫn rõ tiếng quát ầm ĩ khó chịu của Đường Chiến ở đầu dây bên .

Không khí lập tức trở nên phần ngượng ngùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-76.html.]

Cúp máy, Đường Tiêu xoa xoa gáy, lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tính khí Đường Chiến tệ, nhưng bản chất , em đừng để bụng.”

Giản Dao nên gì, chỉ đành nặn một nụ gượng gạo nhưng thất lễ.

Ba giờ chiều.

Đường Chiến , phía theo mấy thanh niên lực lưỡng mặc đồng phục đen, tay xách đầy các túi to nhỏ — đồ ăn, vật dụng sinh hoạt, quần áo, và cả một chiếc xe lăn mới toanh.

Đường Chiến đẩy xe lăn đến mặt cô, một tay túm cổ áo cô nhấc bổng dậy ném thẳng lên xe lăn.

Đường Tiêu thấy suýt nữa nổi nóng với :

“Em đừng thô lỗ như thế, chân cô đang thương.”

“Thô lỗ?” Đường Chiến lạnh. “Phó Thịnh Niên đối xử với cô còn tàn nhẫn hơn, mà cô nỡ rời khỏi . Rõ ràng là cô thích đối xử như thế.”

“A Chiến, em đủ ? Anh gọi em đến là để nhờ giúp, để em mỉa mai.”

Đường Chiến hừ lạnh một tiếng, thêm gì nữa, để hai vệ sĩ ở bảo vệ an cho họ, dẫn những còn rời .

Căn nhà bỗng chốc trở nên yên ắng.

Giản Dao điều khiển xe lăn một vòng quanh tầng một, thấy Đường Tiêu đang bận trong bếp, cô lăn xe , định phụ giúp.

“Để , tối em ăn gì, nấu cho em.”

Trong đôi mắt của đàn ông hiện lên nụ dịu dàng.

nguyên liệu trong bếp, chọn món nào cầu kỳ, mà chỉ đưa tay chỉ cà chua: “Muốn ăn mì trứng cà chua.”

Đường Tiêu ngạc nhiên: “Thật hả?”

“Thật.”

Hồi nhỏ cô từng nấu món cho cô ăn, cô vẫn nhớ mùi vị đó.

Lần gần nhất nếm hương vị là khi cô và Phó Thịnh Niên nghỉ cuối tuần ở ven biển, chính tay mì trứng cà chua cho cô.

Khi , mối quan hệ của họ còn tệ như bây giờ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô dần trở nên ảm đạm.

Nhận vui, Đường Tiêu vội : “Đã thì sẽ nấu cho em ăn, nhưng dám đảm bảo mùi vị nhé.”

Cô gật đầu, yêu cầu cao: “Ăn .”

Đến chạng vạng, Đường Tiêu bắt đầu xuống bếp.

Giản Dao một bên lặng lẽ quan sát, nấu luôn bốn phần, tiện thể luôn bữa tối cho hai vệ sĩ.

Khi mì vớt , mùi khá , nhưng vị thì lạ.

“Thế nào?” Đường Tiêu chớp mắt, chút hồi hộp cô.

gượng một cái: “Tạm .”

Nghĩ đến cảnh Đường Tiêu luống cuống trong bếp, ban đầu cô còn lo sẽ nổ cả gian bếp, ngờ vị hơn tưởng tượng một chút, đến nỗi khó ăn.

Cô cố ép bản ăn hết một tô lớn, nửa đêm bắt đầu đau bụng, chạy nhà vệ sinh ba , dày hành hạ đến mức khốn khổ, trớ trêu là nhà vệ sinh tầng hai hỏng, chỉ thể dùng tầng một.

Không chỉ mỗi cô đau bụng, mà hai vệ sĩ cũng , chỉ Đường Tiêu là bình thường.

Nửa đêm hôm đó cô ngủ ngon chút nào, chỉ vì đau bụng, mà hễ ngủ gặp ác mộng, cô mơ thấy Phó Thịnh Niên tìm cô, đeo một sợi xích sắt lên cổ cô, kéo cô lê khắp nhà, da thịt trầy xước, m.á.u me be bét…

cơn ác mộng cho giật tỉnh dậy bao nhiêu , nào cũng toát đầy mồ hôi lạnh.

dám ngủ nữa, chỉ thể trợn mắt, ngẩn lên trần nhà mờ tối cho đến khi ánh sáng yếu ớt của buổi sớm chiếu qua cửa sổ.

Khi thật sự chịu nổi nữa, cô mới ép nhắm mắt .

Loading...