Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 68.
Cập nhật lúc: 2025-08-26 08:09:51
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc Phó Thịnh Niên trực tiếp đến tìm cô để thương lượng khiến cô phần kinh ngạc.
Anh đúng là thông minh, nhanh chóng vạch trần trò bịp bợm của cô và , nhưng vì Giản Dao mà đến cầu xin cô, khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô cứng đầu giả vờ ngây ngô: “Anh Niên, em hiểu đang gì cả.”
“Đừng giả vờ nữa.”
“Em giả vờ cái gì chứ?”
“Không em loại bỏ Giản Dao để giành vị trí Phó phu nhân ? Người gửi ảnh cho đây cũng là em đúng ?”
Giản Thi phá lên, tiếp tục giả ngu: “Ảnh gì cơ?”
“Tiếp tục giả bộ ích gì ?”
Giản Thi im lặng, nhất thời nên gì.
Bảo cô từ bỏ cơ hội hại c.h.ế.t Giản Dao thì thấy tiếc, nhưng nếu Phó Thịnh Niên thật sự chịu rời bỏ Giản Dao để về bên cô , cô ngại tạm tha cho Giản Dao một . Dù thì cô vẫn còn nhiều thời gian để g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân đó.
“Không định ngả bài luôn ?” Phó Thịnh Niên mất kiên nhẫn.
Giản Thi vội vàng túm lấy cánh tay , đưa điều kiện: “Em thể tha cho chị , nhưng ly hôn với chị .”
“Nếu từ chối thì ?”
“Vậy thì cứ để chị tù .”
“Vậy tức là em thừa nhận cô em thương, là chính em tự đ.â.m ?”
Giản Thi “hừ” lạnh một tiếng, dứt khoát giả bộ nữa: “Thì ? Vì , c.h.ế.t em cũng sợ.”
Ánh mắt Phó Thịnh Niên trở nên u ám, thần sắc mỏi mệt, “Em tha cho cô , tha cho em. Đây là cuối cùng nhượng bộ em.”
Giản Thi hiểu lời , tròn xoe mắt : “Anh Niên, là ?”
“Nếu em cứ khăng khăng đưa Giản Dao tù, sẽ khoanh tay .”
“Tại ? Anh đồng ý ly hôn với chị là mà.”
Thấy im lặng, Giản Thi bắt đầu bất an, cô ôm lấy cánh tay , tựa đầu lên vai , giọng ngọt ngào mềm mỏng: “Anh Niên, đồng ý với em , sẽ suy nghĩ kỹ lời em nhé.”
Phó Thịnh Niên đáp, chỉ im lặng.
Giản Thi yên lặng tựa , một lúc ngẩng đầu lên, vẫn ngọt ngào với : “Anh gì thì em coi như đồng ý nha.”
“Anh sẽ ly hôn với Giản Dao.”
Cuộc chuyện quá vui vẻ, Phó Thịnh Niên cũng chẳng tiếp tục, gạt tay Giản Thi đang ôm lấy cánh tay , dậy bước ngoài.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của đàn ông thèm đầu , mắt Giản Thi đỏ lên, một nỗi sợ hãi từng bỗng bao trùm lấy cô , cô bỗng cảm thấy sợ, sợ rằng Phó Thịnh Niên thật sự yêu Giản Dao .
…
Rời khỏi phòng bệnh, Phó Thịnh Niên lấy máy ghi âm trong áo khoác, lưu đoạn ghi âm thu, mặt lạnh bước về phía thang máy.
Lái xe về đến nhà hơn mười giờ tối.
Anh lên thẳng tầng phòng ngủ, cứ tưởng Giản Dao ngoan ngoãn ngủ , nhưng chăn gối gấp gọn gàng, trong phòng bóng dáng cô.
Ánh mắt bất giác sang phòng đối diện.
Cô giận dỗi, dọn về phòng cũ ?
Anh bước qua, đẩy cửa , ánh sáng lờ mờ từ hành lang chiếu , quả nhiên thấy sấp giường, đắp chăn.
Anh rón rén bước phòng, xuống mép giường, bật đèn bàn lên.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, gương mặt tiều tụy của Giản Dao hiện mắt . Cô ngủ, nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lệ, gối nước mắt cô thấm ướt một mảng lớn.
Anh đưa tay kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô.
Lông mày cô khẽ nhíu , miệng lẩm bẩm điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-68.html.]
Anh cúi đầu, ghé tai gần môi cô.
“Phó Thịnh Niên… em… tin em… em gì cả…”
Lồng n.g.ự.c đột nhiên như thứ gì đó đ.â.m xuyên qua, đau nhói dữ dội.
Anh hôn lên má cô, vén lọn tóc lòa xòa gò má tai, dịu dàng vuốt ve đầu cô.
“Anh tin em. Ngủ ngon nhé.”
Người giường dường như thực sự thấy lời , đôi mày đang nhíu chặt từ từ giãn , ngủ sâu, còn mơ lảm nhảm nữa.
Anh bên giường một lúc, tắt đèn bàn, dậy rời khỏi phòng.
Vì chuyện của Giản Dao, thức trắng suốt một ngày một đêm, quả thật chút mệt mỏi.
Về đến phòng, tắm qua một lượt xuống giường. Trong đầu vẫn ngừng hiện lên cảnh Giản Dao nổi điên cãi với trong thư phòng ngày hôm nay.
Hạt Dẻ Rang Đường
Anh cố ép bản ngủ một giấc, sáng sớm hôm đến công ty.
Khi Điền Dã đến nơi, gọi văn phòng, phát đoạn ghi âm thu trong phòng bệnh tối hôm qua.
Nghe xong, Điền Dã nhíu chặt mày: “Tổng giám đốc Phó, đoạn ghi âm thể dùng chứng cứ độc lập, ngài điều đó mà.”
“ .”
“Vậy tiếp theo định gì?”
Phó Thịnh Niên cúi đầu, một tay day trán đang đau nhức, hồi lâu , cuối cùng cũng manh mối.
Việc Giản Thi xuất hiện chính xác ở nhà hàng đó, bắt gặp và Giản Dao, chứng tỏ cô đặt bàn ở đó. Mà lịch trình ngoài của luôn giữ bí mật, ngoài những việc sát bên , ai cả.
Hơn nữa, hôm đó Giản Thi cố tình đổ rượu vang lên Giản Dao là để ép cô nhà vệ sinh. Con d.a.o găm cũng gửi đến đúng ngày hôm đó.
“Hôm đó ai là giúp đặt nhà hàng?” Anh ngẩng đầu hỏi.
Điền Dã suy nghĩ đáp: “Là thư ký Lâm.”
“Gọi cô đây.”
Thư ký Lâm Điền Dã dẫn văn phòng của Phó Thịnh Niên, thái độ vẫn như thường ngày, cô mặt một cách cung kính, chờ nhận công việc.
“Cô quen Giản Thi ?”
Mấy phút , cuối cùng cô cũng câu hỏi của Phó Thịnh Niên, trong lòng lập tức chấn động, sắc mặt thoáng hoảng hốt.
“Không… quen ạ.”
“Cô căng thẳng gì ?”
“… căng thẳng.”
Mồ hôi trán thư ký Lâm theo thái dương lăn dài xuống.
Tối qua, chuyện một nữ minh tinh cầm d.a.o gây thương tích tại một nhà hàng lên hot search. Cô để ý đến, mà sự việc xảy ngay tại nhà hàng cô đặt giúp Phó Thịnh Niên.
Tuy hot search nêu tên nữ minh tinh, cũng rõ tình trạng hại, nhưng trong phần bình luận, tra phận và mối quan hệ giữa hai . Khi Phó Thịnh Niên huy động quan hệ trong đêm để gỡ bỏ bộ thông tin, cô liền chắc chắn, nữ minh tinh “gây thương tích bằng dao” chính là Phó phu nhân, còn hại là Giản Thi.
Thực cô và Giản Thi , chỉ thể xem là quen . Trước đây Giản Thi thường đến công ty tìm Phó Thịnh Niên, họ đôi trò chuyện.
Một tuần khi sự việc xảy , Giản Thi từng tìm cô , lịch trình hằng ngày của Phó Thịnh Niên. Ban đầu cô từ chối, nhưng Giản Thi đưa giá quá hấp dẫn.
Gần đây gia đình cô gặp rắc rối, cha cần tiền gấp, còn cách nào khác, cô đành nhận tiền và đồng ý giúp, nhưng chỉ đơn thuần là tiết lộ lịch trình của Phó Thịnh Niên, ngoài gì khác.
Hôm đó, buổi sáng Phó Thịnh Niên bảo cô đặt bàn ăn, còn là bàn hai . Đặt xong cô lập tức nhắn tin báo cho Giản Thi.
Cô ngờ chuyện nghiêm trọng đến mức .
“Chuyện đặt bàn ăn chỉ cô và Điền Dã .” Phó Thịnh Niên lạnh lùng .
Cô căng thẳng đến mức run rẩy, ngẩng đầu thấy khuôn mặt lạnh như sương của Phó Thịnh Niên, thiếu chút nữa vững, lập tức quỳ sụp xuống.
“Phó tổng, …”
“Tốt nhất là cô khai thật cho .”