Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 53.

Cập nhật lúc: 2025-08-03 06:34:27
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng tử của co , tài liệu nhặt cũng màng đến nữa, việc đầu tiên là bế Giản Thi lên, bước nhanh ngoài.

“Gọi xe cứu thương!”

Điền Dã , lập tức gọi cấp cứu.

Giản Dao trở về phòng khách sạn mới phát hiện điện thoại của để quên xe.

Cô vội gọi một chiếc taxi tới tập đoàn Phó thị để lấy .

khi xe dừng, qua cửa kính cô thấy một chiếc xe cứu thương đậu ngay cửa tòa nhà, khỏi chút lo lắng.

Ngay đó, cô thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Phó Thịnh Niên.

Sắc mặt nghiêm trọng, đang bế một phụ nữ hôn mê từ tòa nhà bước .

Nhận đó là Giản Thi, tim cô như thắt .

Phó Thịnh Niên bế Giản Thi lên xe cứu thương, chút do dự, theo xe rời .

“Bác tài… ơn theo chiếc xe cứu thương .” Giản Dao giọng run run với tài xế.

Chiếc taxi bám theo xe cứu thương đến bệnh viện nơi La Tây công tác.

Trả tiền xong, Giản Dao kéo thấp vành mũ, run rẩy đưa tay mở cửa xe xuống xe.

Lúc , nhân viên y tế đẩy Giản Thi phòng cấp cứu, còn Phó Thịnh Niên ngoài chờ với vẻ mặt tái nhợt vì lo lắng.

Cảnh tượng đập mắt Giản Dao, thật sự đau lòng.

Anh bao giờ lo lắng cho như ?

Cô nép một góc, mãi cho đến khi thấy bác sĩ với Phó Thịnh Niên rằng Giản Thi chỉ là vì xúc động quá mà ngất, cô mới khẽ thở phào.

Khi Giản Thi chuyển sang phòng bệnh, cô vẫn lặng lẽ ngoài cửa, Phó Thịnh Niên bên giường canh chừng.

“Cô gì Thi Thi ?”

Phía bỗng vang lên giọng sắc bén của Mạnh Mỹ Trúc.

, còn kịp giải thích gì thì một cái tát vung thẳng lên mặt.

Một bên mặt lập tức rát bỏng như bốc cháy.

“Nếu Thi Thi mệnh hệ gì, tha cho cô!” Mạnh Mỹ Trúc giận đến đỏ cả mắt.

là do nhận điện thoại của bác sĩ nên vội vàng chạy đến bệnh viện, cùng còn Giản Minh Sơ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thấy mặt Giản Dao hằn lên dấu bàn tay đỏ bừng, Giản Minh Sơ khẽ thở dài, vỗ vai cô an ủi:

“Đừng để bụng, Mỹ Trúc chỉ là lo quá thôi.”

Cô lạnh lùng , Giản Minh Sơ theo Mạnh Mỹ Trúc bước phòng bệnh, rời , ngoảnh đầu .

Trong phòng bệnh.

Mạnh Mỹ Trúc nắm c.h.ặ.t t.a.y Giản Thi, khi cô chỉ kích động chứ bệnh tái phát, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

sang Phó Thịnh Niên đang bên cạnh, trong mắt hiện lên chút ý :

“Là đưa Thi Thi đến bệnh viện ?”

Phó Thịnh Niên để ý đến bà , dậy với Giản Minh Sơ:

“Thi Thi , .”

Giản Minh Sơ gật đầu:

“Đi , đừng để Dao Dao chờ lâu ngoài hành lang.”

Phó Thịnh Niên khựng : “Gì cơ?”

cứ , đừng để Dao Dao chờ ngoài lâu quá.”

Anh chần chừ thêm giây nào, rảo bước rời khỏi phòng bệnh.

hành lang còn bóng dáng của Giản Dao nữa.

Anh rút điện thoại, gọi của cô.

Chuông vang lên từ chiếc Rolls-Royce màu đen đang đậu trong bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Phó thị.

Tiếng chuông vang lên lâu… nhưng ai bắt máy.

Trời vẫn âm u, gió lạnh buốt xương.

Giản Dao rời khỏi bệnh viện lâu thì trời bắt đầu mưa.

Cô cúi đầu, tinh thần hoảng hốt như một hồn ma lang thang giữa phố, trong đầu cứ hiện lên gương mặt nghiêm trọng của Phó Thịnh Niên khi canh bên giường bệnh.

Giản Thi đến tập đoàn Phó thị tìm , tay thật nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-53.html.]

Chắc chắn là chuyện ly hôn với .

Vậy nên, cô và Phó Thịnh Niên chắc sắp sửa ly hôn.

Ngực cô đau nhói, mắt tối sầm.

“Giản Dao!”

Một giọng bất ngờ gọi cô .

Cô khựng , từ từ đầu thì thấy Đường Tiêu bước xuống từ một chiếc Porsche, mở ô che mưa chạy về phía cô.

Không lang thang bao lâu, trời cũng sắp tối , cô chẳng đang ở .

“Cô mà ướt sũng thế ?” Đường Tiêu che ô đầu cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch, ướt đẫm trong mưa thì vội kéo cô lên xe .

Trên xe khăn lau, đành lấy hộp giấy rút vài tờ, giúp cô lau nước mưa mặt.

Cô cúi đầu, giống như một cái xác mất hồn, hề nhúc nhích.

“Cô gì ngoài đường ? Trời mưa lớn thế mà mang ô?”

“Giản Dao?”

Giọng nam lo lắng vang lên bên tai.

Cô ngẩng đầu một cái, thản nhiên :

ngoài mua đồ, quên mang ô.”

“Cô mua thêm một cái ?”

Vừa , Đường Tiêu bật điều hòa nóng trong xe, nhét hộp giấy tay cô, lái xe về căn hộ của .

Xe chạy bãi đỗ xe ngầm khu chung cư, liếc sang Giản Dao, cô vẫn giữ dáng vẻ ngẩn ngơ, ánh mắt trống rỗng, môi tím tái vì lạnh, cả như mất hồn.

Anh xuống xe, vòng sang ghế phụ mở cửa, cởi áo khoác quấn quanh cô, cẩn thận đỡ cô xuống xe.

Anh thể cảm nhận cô đang run lên vì lạnh.

Lòng nóng như lửa đốt, vội vã ôm cô thang máy đưa về nhà, sắp xếp cho cô ở phòng khách, còn nhờ giúp việc lấy quần áo sạch cho cô .

Giản Dao giường, đắp hai lớp chăn, tinh thần dần dần từ mơ hồ sang hôn mê .

Cô ngủ , nửa đêm phát sốt.

Đường Tiêu dán miếng hạ sốt lên trán cô, canh chừng suốt đêm dám rời .

Anh chuyện gì xảy với cô, nhưng cái lý do ngoài mua đồ thì chẳng tin nổi.

Nhìn dáng vẻ Giản Dao yếu ớt tái nhợt, khiến đau lòng thương xót.

Nhất định là tên khốn Phó Thịnh Niên gì cô .

Người đàn ông như , xứng đáng với Giản Dao.

Nghĩ thế, nhịn nữa, thư phòng lục tung ngăn kéo, tìm một tấm danh của Phó Thịnh Niên mà giữ từ lâu, bấm gọi .

Chuông mới đổ một tiếng thì đối phương bắt máy.

“Giản Dao, là em ?”

Câu đầu tiên khiến Đường Tiêu sững .

Sau đó hít sâu, nén giận chất vấn:

“Anh gì Giản Dao? Cô trông như mất hồn, giờ còn sốt nữa.”

Phó Thịnh Niên nhíu mày: “Anh là ai?”

“Anh nhận giọng ?”

Một lúc , giọng Phó Thịnh Niên vang lên: “Đường Tiêu?”

“Phải, là .”

“Giản Dao đang ở với ?”

“Không ?”

“Hai ?”

“Anh nghĩ sẽ cho , để đến mang cô ?”

Giản Dao đang sốt, nếu để Phó Thịnh Niên đưa về chắc chăm sóc đàng hoàng, ở đây còn hơn.

Từ hợp tác phim, lâu gặp Giản Dao. Cô gầy rõ rệt, hôm nay thấy cô mưa, bước xiêu vẹo, dám tin đó là Giản Dao.

Cô gái từng rạng rỡ, tràn đầy năng lượng, nụ rạng ngời và xinh

“Mẹ kiếp, cho Giản Dao đang ở !” Phó Thịnh Niên đột nhiên gầm lên trong điện thoại.

Lửa giận trong lòng Đường Tiêu cũng bùng lên: “Anh cũng gào thét như điên với cô như ?”

“Cô ?”

Không chờ Phó Thịnh Niên nổi giận thêm, dứt khoát cúp máy.

Phó Thịnh Niên gọi , từ chối , tắt tiếng điện thoại.

Loading...