Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 51.

Cập nhật lúc: 2025-08-03 06:19:05
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô xuống xe với gương mặt trắng bệch, dựa cửa như mất sức, dày cuồn cuộn từng đợt.

Phó Thịnh Niên thì rằng, bước thẳng tới mặt cô, cho cô kịp phản ứng nữa vác cô lên vai.

“Em nôn…”

Cô vỗ vỗ lưng .

Sắc mặt đàn ông lạnh băng, cứ vác cô nhà.

Đến khi cô nhịn nổi phát một tiếng khô khốc “ọe”, Phó Thịnh Niên sợ cô nôn lên , cuối cùng mới vẻ ghét bỏ mà đặt cô xuống.

Cô lảo đảo, cả ngã nhào :

“Ọe.”

Phó Thịnh Niên:……

Cô thật sự nôn , hơn nữa còn nôn lên .

Dạ dày trống rỗng móc sạch sẽ, Giản Dao ngẩng đầu gương mặt tái xanh của Phó Thịnh Niên, vô cùng hổ:

“Xin , bẩn áo khoác của .”

Nói xong, cô mềm nhũn ngã ngửa .

Phó Thịnh Niên vội đưa tay đỡ lấy, một tay khác tháo nhanh nút áo vest.

Anh cởi áo ném xuống đất, cúi đầu phụ nữ đang bất tỉnh trong lòng, trầm ngâm một lúc, bế cô lên lầu.

Anh đưa Giản Dao phòng ngủ của , đặt lên giường.

Ánh đèn dịu dàng chiếu xuống gương mặt cô, mơ màng ửng đỏ, đôi môi mềm mại đầy đặn, giống như trái đào chín mọng.

Phó Thịnh Niên nuốt khan một cái, cố gắng kiềm chế cơn xúc động hôn cô.

mới nôn xong…

Ngửi thấy mùi chất nôn còn dính áo sơ mi, nhíu mày, bước phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy, Giản Dao len lén mở mắt, xác nhận thật sự tắm , cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sợ giày vò cả đêm, cô đành giả vờ say nhờ cơn men giúp sức.

Cô từng cho phép chạm nữa, và cô chơi.

Huống hồ, đối với một cơ thể bất tỉnh, cũng thể .

Chốc lát , tiếng nước tắt.

Cô vội nhắm mắt, yên động đậy.

Phó Thịnh Niên khoác áo choàng tắm bước , liếc giường vẫn còn “hôn mê”, khóe môi khẽ cong lên:

“Đừng giả vờ nữa.”

Anh sớm thấu cô giả vờ.

Giản Dao lật , lưng về phía , giả vờ tiếp đến cùng.

“Hôm nay đụng em, cho nên em cần giả vờ.”

Cô chậm rãi mở mắt, cảm thấy xuống bên cạnh , giữ một cách đủ, dường như thật sự định gì.

“Người bận rộn đóng phim như em, thời gian uống rượu, gặp đàn ông trung niên.”

Phó Thịnh Niên nhắm mắt, giọng đầy mỉa mai, nghiến răng nghiến lợi.

Giản Dao hé miệng, định giải thích, thấy chẳng cần thiết.

Trong lòng cô, chẳng bao lâu nữa, Giản Thi sẽ nhịn mà tìm đến Phó Thịnh Niên, bảo ly hôn với cô.

Lúc đó, cô và cũng nên kết thúc .

Giải thích gì đó, thật sự là dư thừa.

Cô nhắm mắt, định ngủ.

lúc , Phó Thịnh Niên bất ngờ áp sát, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cả lòng.

Cằm hõm cổ cô, thở nhè nhẹ, ôm chặt.

giãy , nhưng cơ thể ấm áp đến mức khiến cô luyến tiếc đẩy .

Thôi thì… cứ để .

Sau lẽ sẽ còn cơ hội gần như thế nữa.

Mũi cô cay xè, cố ép bản đè nén cảm giác nhói đau trong lòng, lặng lẽ để mặc ôm lấy .

Cô mơ mơ màng màng ngủ .

Sáng hôm tỉnh , Phó Thịnh Niên còn bên cạnh.

Cô cầm điện thoại lên, liếc thời gian, gần tám giờ.

Cô lập tức trở về phòng , tắm nhanh, đồ xuống lầu.

Phó Thịnh Niên và lão phu nhân trong phòng ăn dùng bữa sáng.

Giản Dao tới, kéo ghế xuống, hầu lập tức mang bữa sáng đặt mặt cô.

Lão phu nhân cô đầy áy náy.

Từ tay đánh cô, bà vẫn luôn hối hận.

Phó Thịnh Niên nghiêm khắc dạy dỗ bà, bản bà cũng hôm đó quá đáng.

Lúc thấy Giản Dao khôi phục dáng vẻ dịu dàng như thường ngày, bà nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô:

“Dao Dao, cháu… giận bà nội chứ?”

Giản Dao lắc đầu:

“Không ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-51.html.]

Cô gả nhà họ Phó hơn hai năm, đối với tính tình lão phu nhân, cô vẫn hiểu đôi phần.

Hôm đó bà nổi nóng tay với cô, là do Mạnh Mỹ Trúc kích động.

Mạnh Mỹ Trúc giỏi mồm mép thị phi, cô sớm nếm trải.

Lão phu nhân chẳng qua là lợi dụng mà thôi.

Trong lòng cô tuy khó chịu, nhưng cũng nỡ trút giận lên một lớn tuổi, dù bà cũng là cuối cùng còn của Phó Thịnh Niên đời.

Thấy cô hiểu chuyện như , lão phu nhân càng thêm hổ.

“Bà nội sẽ như với cháu nữa . Cháu là đứa trẻ ngoan, là bà đúng.”

Giản Dao khẽ thở dài:

“Bà đừng tự trách nữa. Cháu giận bà thật mà, đừng để bụng.”

Nghe , lão phu nhân rơm rớm nước mắt, nắm lấy tay cô, nhớ hôm đó đánh cô dữ dội như , trong lòng càng thêm hối hận.

Hạt Dẻ Rang Đường

Phó Thịnh Niên yên lặng hai họ.

Dù ăn xong nhưng vẫn rời bàn.

Anh đang đợi Giản Dao ăn xong để cùng ngoài.

Hôm nay cô cảnh , trợ lý và tài xế đều đến đón.

Hôm qua, Kiều Muội lái chiếc Rolls-Royce về khách sạn giúp cô.

Giản Dao dự định đến đó lấy xe, tự lái tới nghĩa trang thăm .

Ngày giỗ hàng năm, cô từng quên.

Ngược , Giản Minh Sơ chẳng mấy khi coi trọng chuyện , ít khi cùng cô đến nghĩa trang.

Đủ để thấy trong lòng ông , chẳng mấy vị trí.

“Không ai tới đón em ?”

Phó Thịnh Niên xe, để lão Lý lái mà tự mở cửa xe, cũng đóng cửa , ánh mắt thẳng Giản Dao đang bậc thềm.

Giản Dao khách sáo, trực tiếp lên xe, cạnh .

“Chở đến khách sạn.”

Lão Lý phía đáp “Vâng”, khởi động xe.

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi rời khỏi biệt thự nhà họ Phó.

Chẳng mấy chốc đến khách sạn nơi Giản Dao ở.

Cô xuống xe, thẳng đến bãi đỗ lấy xe.

Phó Thịnh Niên qua cửa sổ xe thấy cô chiếc Rolls-Royce màu đen, nhưng thấy cô lái đến Học viện Mỹ thuật, mà là về hướng ngược .

Anh ngần ngừ vài giây, liền bảo lão Lý bám theo.

Ra khỏi nội thành, điện thoại của Phó Thịnh Niên vang lên.

Là thư ký gọi tới, nhắc rằng nửa tiếng nữa cuộc họp.

Anh chiếc Rolls-Royce phía đang chạy vững vàng, với thư ký:

“Cuộc họp dời sang chiều.”

Tắt máy, gọi cho Giản Dao.

Lúc , cô đang tập trung lái xe, tiếng chuông vang lên, liếc màn hình, đó nhấp nháy dòng chữ “Chồng ”, khiến cô bất ngờ.

Cô đeo tai bluetooth, nhận cuộc gọi nhưng lên tiếng.

Đầu dây bên im lặng vài giây, đó giọng Phó Thịnh Niên vang lên:

“Dừng xe.”

Giản Dao sửng sốt:

“Gì cơ?”

“Anh bảo em dừng xe.”

Giản Dao theo phản xạ đạp phanh, gương chiếu hậu, thấy lưng một chiếc xe màu trắng cũng dừng .

Lúc cô mới vẫn luôn bám theo .

Cô xuống xe, bước về phía chiếc xe trắng.

Phó Thịnh Niên cũng mở cửa xuống xe, dặn lão Lý về , sải bước tới.

“Lên xe.”

Cô khựng , khó hiểu :

“Anh gì thế?”

“Anh lái cho.”

Phó Thịnh Niên ghế lái, hệ thống định vị, phát hiện nơi cô đến là một nghĩa trang ngoài thành.

Anh lập tức nhớ , Giản Dao chôn ở đó.

Năm nào cô cũng , ít nhất một .

Giản Dao cũng lên xe, từ gương chiếu hậu thấy chiếc xe trắng đầu trở về, cô khó hiểu liếc đàn ông bên cạnh:

“Anh theo em gì?”

Phó Thịnh Niên đáp:

“Hôm nay thời tiết .”

Giản Dao: ???

Trời thì liên quan gì đến việc theo em!?

Loading...