Nhờ săn bắn, cuộc sống của gia đình  dần khá lên.
 
Bà nội , con    "no ấm mới  lễ nghĩa".
 
Khi  đủ đầy , cần  nghĩ cách giúp đỡ những  xung quanh.
 
Vì thế, da thú và con mồi dư thừa, thỉnh thoảng sẽ   hoặc các trưởng bối trong nhà mang  tặng cho những hộ già yếu trong làng.
 
Cho đến khi Lục thẩm, vốn nhà cửa khá giả, dắt theo con gái  là Quế Nhi quỳ  cửa nhà , chúng  mới phát hiện  một sự thật đáng kinh ngạc.
 
Hóa ,  chỉ nhà , mà gần như tất cả đàn ông trong làng đều  sớm lên xe bỏ trốn về phương Nam.
 
Trưởng thôn  thuê xe ngựa, nhưng  thu tiền theo đầu .
 
Những  đàn ông trong nhà chỉ ưu tiên mang theo chính  và con trai, cháu trai.
 
Người nào mang   em trai theo, thì   coi là  tình nghĩa.
 
Kết quả là, hầu hết lão ấu phụ nữ đều  bỏ  trong mùa đói , chờ c//hế//t.
 
"Cô Thúy Vân ơi, con thật sự  còn cách nào khác, Quế Nhi    bệnh, thuốc trong nhà đều  dùng hết, con    khả năng kiếm lương thực. Xin  cho con chút đồ ăn, chỉ cần chút thôi, con nguyện …"
 
Bà nội  để Lục thẩm  hết lời, liền kéo bà  nhà.
 
Tam thẩm vội vàng dọn cơm canh,   cũng tiến lên bắt mạch, xem bệnh cho Quế Nhi.
 
Trong bữa cơm tối, bà nội  đó, vỗ đùi thở dài  ngừng.
 
Người trong làng phần lớn là nông dân, vài nhà  thể lên núi cũng chỉ để nhặt củi, bình thường còn chẳng đánh  con cá nào.
 
Dù , săn b.ắ.n cũng là một nghề kiếm sống, mà nghề  thì thường  dễ truyền dạy cho  ngoài.
 
  những  trong làng đói rét, bà nội càng ngày càng lo lắng.
 
Thịt thú rừng nhà  đủ để nuôi gia đình, nhưng để nuôi cả làng thì...
 
"Ngọc Nương, con  xem, những  trong làng  thể giống như Oản tỷ tỷ, học săn b.ắ.n từ  ?"
 
Mẹ   hỏi, cũng đặt đũa xuống,  thẳng dậy thở dài.
 
"Mẹ , cứu cả làng   chuyện dễ."
 
" để mặc cả làng c//hế//t đói, cũng   chuyện dễ dàng gì."
 
Nghe câu đó,   khẽ ,   bộ bất lực lắc đầu.
 
"Con  đoán  sẽ   từ sớm, nên  lên kế hoạch sơ bộ .
 
"Các phụ nữ trong làng thường  ruộng, sức khỏe ,  thể theo  và Oản tỷ tỷ học săn bắn, kỹ thuật xẻ thịt.
 
"Những ai  chữ thì theo con  tìm hái thảo dược, còn những  khác thì cùng Liễu Muội may vá, nấu ăn."
 
Khi   , ánh mắt bà  ngọn đèn dầu heo chiếu sáng lấp lánh,   liên tưởng đến bầu trời đầy .
 
"Mẹ , cứ yên tâm, chỉ cần chúng  đồng lòng, chuyện gì cũng sẽ vượt qua ."
 
"Ừ, chỉ cần chúng  đồng lòng, chuyện gì cũng sẽ vượt qua ."
 
—------
 
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-diem-tot-nhat-de-do-long-nguoi/chuong-5.html.]
 
Những  già yếu, phụ nữ và trẻ em trong làng,  khi   và bà nội  dạy dỗ, từ chỗ bỡ ngỡ ban đầu  dần trở nên thuần thục, cả ngôi làng dường như cũng dần khởi sắc.
 
Tuy  ai  , nhưng trong lòng  , bà nội  trở thành   đầu làng.
 
Cuối cùng cũng qua  mùa đông, trời đất dường như đột nhiên mở lòng thương xót, tuyết tích tụ suốt một năm  tan thành nước, con sông khô cạn trong làng cũng dần khôi phục  dáng vẻ xưa.
 
Nhờ  nước sông tưới mát,  gặp những ngày nắng , dân làng ai nấy đều  về nghề cũ, bắt đầu gieo trồng mùa màng trở .
 
Nhìn thấy các thương nhân dần dần qua  buôn bán, bà nội nảy  một ý tưởng, liền kéo   trong nhà , bàn bạc một hồi,  quyết định mở một cửa hàng bán đồ rừng trong làng.
 
Mẹ  hiểu về dược lý, tam thẩm khéo tay,   những món dược thiện  ngon  bổ dưỡng, thêm  đó là nguồn cung hàng hóa  định, chỉ trong vài tháng, cửa hàng của chúng   trở thành nơi nổi tiếng khắp mười dặm tám làng.
 
Chỉ là, khi chúng  dần dần quên  quá khứ, chuẩn  chào đón cuộc sống mới, thì một tin  mấy  lành  truyền đến.
 
Những  bỏ xứ chạy nạn   trở .
 
Tất nhiên, trong  đó  cả cha .
 
Đêm hôm ,  khi nhận  tin, bà nội  trong sân  lâu, tay chống cằm.
 
Bà nhẹ nhàng vỗ đầu  và Đào Nhụy, thở dài bằng giọng gần như  thể  thấy.
 
"Mẹ ,  nghỉ ngơi thôi."
 
Tam thẩm nhẹ nhàng vỗ tay bà nội, khẽ khàng an ủi.
 
Bà nội ngẩng đầu,  quanh    bên cạnh,  như  hạ quyết tâm, bà cất tiếng hỏi.
 
"Các con  còn  phu quân của  nữa ?"
 
Mẹ , tam thẩm và đại bá mẫu  , dường như  hiểu ý ngầm của .
 
"Người bỏ  , chuyện cũ  nên giữ ."
 
Giọng  non nớt của Đào Nhụy vang lên bên tai chúng .
 
Bà nội  chút ngạc nhiên  nàng,  đó khẽ mỉm .
 
Bà véo nhẹ  má Đào Nhụy, nhướng mày, trong mắt đầy niềm vui và sự hài lòng.
 
"Con nhóc , giỏi lắm,  dùng lời  đấy."
 
Ngày cha  và những   đến tìm, trời sáng ấm áp suốt cả mùa xuân bỗng như  hổ mà trốn  những đám mây, chẳng dám ló mặt.
 
Theo  thấy, với những gì họ  , ngay cả cây cỏ ven đường trong làng chắc cũng khinh bỉ họ.
 
"Ngọc Nương, mở cửa , là  đây."
 
Mẹ  đảo mắt,  đè thêm đồ chặn cửa.
 
Có lẽ họ nghĩ   là  mềm lòng, nên cử cha   đầu tiên.
 
Đáng buồn , họ chỉ thấy  sự mềm yếu của , mà chẳng bao giờ thấy  sự quyết đoán và kiên cường của bà.
 
"Ngọc Nương, ít nhất để  gặp Lâm Giang,  dù  cũng là cha của nó mà."
 
Ông  còn dám nhắc đến  ?
 
Ta bĩu môi, bước vài bước lên phía , hắng giọng   vọng  ngoài.