Cố nén đau đớn,  chống  gốc cây khô bên cạnh mà  dậy, loạng choạng chạy  tìm mẫu  để tố cáo.
 
Khi các trưởng bối chạy đến nơi, đại bá và những  khác  tới .
 
Lúc , Đào Nhụy đang quỳ  chân họ, tay nàng giơ cao một cây gậy đầy gai, to hơn cả cánh tay nhỏ bé của nàng.
 
"Ngươi đang  cái gì  hả!"
 
Tam thẩm vội vã bước tới kéo con gái  về , mẫu   cũng nghiêm nghị  về phía cha  mà trao  ánh mắt đầy nặng nề.
 
Tam thúc thấy thế, hừ lạnh một tiếng,  chỉ  Đào Nhụy mà quát mắng.
 
"Con nhãi con vô dụng , ăn cắp đồ ăn  còn đánh  thương Đăng Tài, ngươi, đàn bà chớ xen  việc nhà!"
 
"Mùa đông tới giờ, nó   mấy bữa ăn no? Không thấy tay chân nó  phù lên  ?! Chúc Hồng, nó là con ngươi, năm nay mới  năm tuổi, ngươi  lo nổi cho nó, giờ còn đổ hết lên... "
 
"Lưu nương, ngươi nhiều lời ."
 
Đại bá trầm mặt, phất tay,  híp mắt  về phía Đào Nhụy đang   tam thẩm.
 
"Con bé ăn trộm thì cũng  phạt, theo gia pháp, quỳ nửa canh giờ là đúng."
 
"Đại ca, trời lạnh thế , Đào Nhụy   mà…"
 
"Thức ăn là  lấy,   trộm."
 
Ta bước lên mấy bước, chắn  mặt tam thẩm, trừng mắt  đại bá Chúc Viễn.
 
Ông   nhếch mép khinh miệt,  phất tay, chỉ   mà  thờ ơ.
 
"Vậy thì ngươi quỳ."
 
Ta cứng cổ,  chịu lùi, mắt vẫn  thẳng  khuôn mặt râu ria xồm xoàm của ông  mà .
 
"Ta  trộm,   quỳ."
 
Cha   bên cạnh, thấy tình hình như  liền nháy mắt  hiệu cho ,  đó  gượng, bước lên vài bước.
 
"Đại ca, trẻ con  hiểu chuyện,  đừng…"
 
"Lão nhị, ngươi đừng che chở như ,  là gia chủ, tất nhiên  nghiêm chính gia phong..."
 
"Vậy ngươi chi bằng phạt cả mẫu  ngươi ."
 
Giọng  của bà nội từ phía  vang lên,   đầu  , bà đang xắn tay áo tiến tới.
 
Thấy bà nội đến, khí thế ngang tàng của đại bá cũng liền tan biến quá nửa, bà chỉnh  y phục    .
 
"Lâm Giang và Đào Nhụy  sợ, chúng   ăn cơm."
 
Các thẩm thấy  cũng vội bước tới giảng hòa, kéo  nhà   trong bếp.
 
Đường  Chúc Đăng Tài liếc mắt đầy căm ghét, nhân lúc  ai để ý còn lén đá  chân  một cái,  liền  sang phun một bãi nước bọt  ,   ghê tởm đến mức suýt ói tại chỗ.
 
Sau bữa cơm,  kéo cha và  trở về sân nhà .
 
"Con nhãi ngốc ,  nãy    gì?"
 
Cha cau mày, đánh nhẹ  lưng  một cái.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoi-diem-tot-nhat-de-do-long-nguoi/chuong-2.html.]
Thấy ,  liền xoay , đá cha một phát.
 
"Ngươi bớt  mấy lời vô dụng  ,  lo nổi còn lấy con   chỗ trút giận? Nếu  sức    ngoài tìm cái ăn về đây."
 
"Xì, đàn bà  gì mà . Chờ tới khi xuống phía Nam, đồ ăn thức uống sẽ…"
 
"Phía Nam?"
 
Mẹ  lau tay, dừng công việc , nghi hoặc  ông.
 
Nhận    lỡ lời, cha vội vàng phất tay lảng tránh.
 
3
 
Ông  bế  lên,  kéo   phòng.
 
"Ta  là, cố chịu thêm chút nữa, chờ cứu tế từ miền Nam tới, chúng  sẽ khá hơn."
 
Mẹ  từ nhỏ chỉ quanh quẩn trong nhà, chẳng nghi ngờ gì, mỉm  đánh nhẹ cha một cái,  dẫn   phòng, cả nhà ôm   chiếc giường lạnh, sưởi ấm cho .
 
Mẹ khe khẽ thở dài, mơ mộng: "A Minh, khi qua  mùa đông , chúng  mở một quán ăn nhỏ ở trong làng,  ?"
 
Cha    gì, nhưng bàn tay đang vỗ về để  ngủ  chợt ngừng .
 
Tiếc rằng   ngẩng đầu lên, nếu , chắc chắn sẽ thấy ánh mắt lạnh lùng và xa cách trong đôi mắt của ông.
 
—--------
 
Cơn sốt cao của Đào Nhụy ập đến bất ngờ, khiến tam thẩm và đại bá mẫu cuống cuồng    .
 
Mẫu   là con gái của một lang trung,  đôi chút về dược lý, nên vội vã chạy xuống chân núi, định tìm trong tuyết vài loại thảo dược.
 
Bà nội lo lắng cho , liền đeo túi lên lưng, theo   xuống núi.
 
Ta chẳng giúp  gì, cũng     , đành nhóm lửa trong bếp, đun thêm ít nước, nghĩ nếu Đào Nhụy tỉnh ,  thể  nước ấm để uống.
 
"Nhanh lên, nhanh lên."
 
Ngoài cửa vang lên tiếng của đại bá,  cứ ngỡ họ  nghĩ  cách, liền bước  ngoài xem.
 
Ai ngờ,  thấy đại bá dẫn theo cha , ông nội, tam thúc và Chúc Đăng Tài đang vác bao lớn bao nhỏ, chuẩn  rời .
 
Ta bước theo  về phía , thấy ngay cổng  một cỗ xe ngựa cũ nát đang đỗ sẵn.
 
"Cha, các  định lên trấn mời lang trung ?"
 
Ta cất tiếng gọi họ , lúc  trời dường như cũng thấu cảm, những bông tuyết li ti bắt đầu rơi lả tả.
 
Giữa màn gió tuyết,  thấy cha  tuy  dừng bước, nhưng   đầu .
 
Đại bá thở dài,  bỗng  gượng, nụ  đầy kỳ quái.
 
Ông   xuống  từ  cao, trong giọng  còn xen lẫn vài phần đe dọa.
 
"Lâm Giang ngoan, đại bá cùng   sẽ  cứu  , con về nhà đợi nhé."
 
"Vậy...  đem theo Đào Nhụy cùng  . Như thế  thể khỏi     nữa..."
 
"Mẹ nó, ngươi  hiểu lời  lớn ? Lão nhị, chuyện nhà ngươi thì tự mà giải quyết."