Mậu Mậu  khẩy:
 
"Chuyện nhỏ xíu,    sớm?"
 
Nói , cô  liền gọi điện cho  họ –  học chuyên ngành kỹ thuật máy tính.
 
Chưa đầy nửa tiếng, vị trí của   hiện ở thư viện, dù  vẫn đang ở ký túc xá.
 
Hơn nữa còn  thể tự do  đổi vị trí định vị, tuyệt đối  để lộ sơ hở.
 
Mắt  sáng bừng lên, lập tức gật đầu đồng ý  du lịch.
 
Giờ đây,    còn quá sợ  nữa.
 
Bà dùng tiền trói chân  –   thể tự kiếm tiền mua tự do.
 
Bà dùng định vị giám sát  –  khác cũng  thể giúp  phá vỡ nó.
 
Bà  còn đáng sợ như  tưởng.
 
Tuy , chúng  vẫn quyết định "ít chuyện là ", nên lên kế hoạch khởi hành chiều 29/4.
 
Chiều đó   tiết học, 30/4  .
 
Tránh để bà  cớ trách móc.
 
—--
 
 đúng  ngày đầu tiên  lấy hết can đảm  du lịch với các bạn.
 
Mẹ gọi điện:
 
"Giờ con đang ở ?"
 
Các bạn cùng phòng im lặng, mỉm   xa  .
 
 lấy hết can đảm, đáp  điện thoại:
 
"Ở ký túc, sắp  ngủ  ạ."
 
Bà gào lên điên cuồng:
 
"Mày  dối! Tao đang   cửa ký túc của mày đây!"
 
"Tao gọi cho cô giáo hướng dẫn , cô   mày hôm nay xin nghỉ! Cả phòng tụi mày đều xin nghỉ! Mày  ngoài chơi bời đúng ?"
 
"Mày còn học  cách giả định vị? Mày  ép c.h.ế.t tao hả?!"
 
 choáng váng.
 
Các bạn cũng đờ , đồng loạt  về phía Nhã Đình.
 
Nhã Đình vội liên lạc với  họ để hỏi tình hình.
 
Đầu dây bên   vẫn đang gào lên vì   dám lừa bà.
 
 thấy phiền  chịu nổi,   đối mặt với ba ánh mắt lo lắng.
 
 dứt khoát cúp máy.
 
Dù gì cũng  phát hiện ,  gì  giấu?
 
Bà còn  thể đuổi tới tận đây để g.i.ế.c  ?
 
Bà sẽ . Vì sự kiểm soát bệnh hoạn của bà bắt nguồn từ tình yêu méo mó.
 
Bà  nỡ g.i.ế.c .
 
Các bạn  ngờ   cứng rắn đến , vỗ tay cổ vũ .
 
Chúng  sẵn đà, vì  ngủ nổi nên kéo   ăn xiên nướng đêm.
 
Gió biển mặn mòi thổi qua mặt, chúng  cụng ly  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-vong-tay-cua-me/6.html.]
Hóa , chương trình  họ Nhã Đình    vấn đề gì.
 
Là   gọi cho cố vấn hỏi kỳ nghỉ Đoan Ngọ kéo dài mấy ngày,  đến đón .
 
Cô cố vấn tưởng  xin nghỉ để về quê sớm, lỡ lời.
 
 chuyện  tới nước  – cứ nâng ly thôi.
 
Tối đó,  tắt máy, tắt luôn cả thế giới.
 
Chúng  ghép hai giường đôi thành một chiếc giường lớn.
 
Trốn trong chăn  chuyện – về quá khứ của họ, về  .
 
Ba  ôm chặt ,   cố gắng thế, nhất định sẽ nghịch thiên cải mệnh.
 
Bốn đứa    ,  đến tận nửa đêm.
 
Sáng hôm  ngủ tới trưa, đành để chiều mới  ngắm biển.
 
Khi chúng  trở về ký túc,  là chiều 30/4.
 
Mọi  bắt đầu thu dọn đồ về nhà, lòng  bỗng nặng trĩu.
 
Vừa bước  phòng, cửa  ai đó giật mạnh từ bên trong.
 
Mẹ   đó, mặt lạnh như tiền.
 
Bà tưởng sẽ thấy  xanh xao gầy gò, khổ sở.
 
Vì 15 tệ là “lời cảnh cáo” bà dành cho  – chỉ đủ sống cầm , đừng mơ đồ ngon.
 
   hồng hào, mũm mĩm, mặc  đồ mới.
 
Bà nhận   ngày càng thoát khỏi sự kiểm soát của bà.
 
Bắt đầu nghi ngờ   đàn ông bao nuôi.
 
Bà hét lên:
 
"Sao dạo  mày càng ngày càng   lời? Tiền chuyển khoản cũng  nhận ngay! Hóa  là  chỗ kiếm tiền bên ngoài! Nói ! Tiền ở  ?"
 
"Mày  mấy chuyện  đàng hoàng đúng ?! Mất hết mặt mũi tao !"
 
Tiếng gào của bà thu hút đám đông,  cả những khách hàng của .
 
Họ tận mắt thấy  suốt ngày chạy loanh quanh căn tin, bưu cục, giảng đường.
 
Ai cũng gọi  là “tấm gương lao động”, đến thời gian  chuyện mờ ám còn  .
 
Khi các bạn cùng phòng cố giữ bí mật    thêm, chỉ khuyên bà cút khỏi ký túc, thì một khách hàng  hiểu chuyện lên tiếng:
 
"Ai  chuyện mờ ám hả? Lệ Lệ là cô gái chăm chỉ hết mực, mỗi ngày  bao nhiêu việc, cô dựa   mà  thế?"
 
"Bác gái, bịa đặt là vi phạm pháp luật đấy! Bác là ai mà ăn  kiểu đó?"
 
"Không   của Lệ Lệ đấy chứ? Nhìn bà ăn mặc bảnh bao thế , mà Lệ Lệ vất vả , tưởng  cảnh khó khăn hóa  là…  giáo dục đau khổ!"
 
"Mẹ gì mà ghét con dữ ? Hay là con bé  bà bắt cóc nuôi lớn?"
 
"..."
 
Mẹ  gào lên:
 
"Mày còn dám  thêm? Không  sự cho phép của tao, mày    gì hết! Tao sinh  mày, nuôi lớn mày, mày   tao! Không   bất cứ điều gì nếu tao  đồng ý!"
 
Bà mất luôn cả sĩ diện, lao tới túm tóc .
 
Bà  kéo   nơi vắng để “giáo dục” – chiêu trò quen thuộc.
 
Trước ,  luôn sợ hãi đến mức  nhúc nhích.
 
  ,  né  tay bà.