Thoát Khỏi Số Mệnh Nữ Phụ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:20:13
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nguyên tác, chính tại buổi tiệc nhận thân ấy, Quý Vân bị tài năng của Giang Dụ thu hút, rồi từ đó yêu không thể dứt.
Tôi nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của người bên cạnh, lòng quặn đau như d.a.o cứa.
Lại đến rồi, cú đòn của nữ phụ lại đến. Người mình thích lại thích người khác.
Âm nhạc đột ngột dừng lại, tôi rùng mình tỉnh táo lại. Khoảnh khắc vừa rồi, có vẻ như tôi bị cảm xúc của nguyên chủ chiếm lấy rồi! Mau tỉnh táo lại đi, phải giữ vững góc nhìn thượng đế chứ!
Quý Vân nhận ra sự khác thường, quay đầu nhìn tôi. Tôi lắc đầu ra hiệu không sao, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu kịch bản bài viết mới.
"Có nhân viên chuyên tâm như vậy, là vinh hạnh của tôi." Giọng anh mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thầm nghĩ: anh có gì mà vinh hạnh, tôi chỉ là vì tiền thôi mà.
Ngay lúc ấy, có người đột ngột nhắc đến tôi, hỏi sao hôm nay không thấy vị tiểu thư lớn của nhà họ Giang đâu, nghe nói cô ấy chơi piano cũng không tệ.
Trong nguyên tác, vì từng hãm hại Giang Dụ, tôi bị nhốt trong phòng suốt buổi tiệc. Dù có người hỏi đến tôi, cha mẹ Giang cũng tìm cớ lấp l.i.ế.m cho qua.
Nhưng bây giờ tôi chẳng làm gì sai, nên quản gia lập tức đi tìm tôi.
Tôi khẽ chào khách, sau đó ngồi xuống đánh một bản "Ave Maria".
Giai điệu thanh thoát nhẹ nhàng lan tỏa khắp đại sảnh, như lời chúc lành dịu dàng gửi tới từng người có mặt. Kết thúc bản nhạc, tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng. Trong đám người, khóe môi Quý Vân khẽ cong lên.
Tôi nhìn thấy Giang Dụ đang từ từ bước tới, lòng tôi lập tức hiểu ra tất cả. Vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, tôi trò chuyện thân thiện cùng khách khứa dưới sân khấu.
Con ruột trở về, con nuôi không ganh ghét, ngược lại còn chúc phúc hết lòng. Cho dù là chuyên gia bắt lỗi, cũng khó tìm được khuyết điểm trong màn ứng xử này.
So với tôi bình tĩnh ứng đối, sắc mặt Giang Dụ hơi khó coi. Tôi biết, để chuẩn bị cho buổi biểu diễn hôm nay, cô ấy đã dành rất nhiều tâm huyết. Tuy có năng khiếu bẩm sinh giúp cô học nhanh, nhưng những kỹ năng được mài dũa qua năm tháng rất khó luyện cấp tốc.
Tôi cố tình chọn một bản nhạc đơn giản, không dùng kỹ thuật cao siêu để không khiến cô ấy mất mặt.
Tất nhiên, tôi cũng chẳng mong Giang Dụ biết ơn tôi. Dù sao tôi cũng là người đã cướp mất cuộc đời của cô ấy hai mươi năm, sai lầm vốn đã bắt đầu từ rất lâu rồi.
Ừm, giữ góc nhìn thượng đế, lòng tôi bình thản đến lạ.
Buổi tiệc kết thúc tốt đẹp, tiễn khách xong tôi quay về căn phòng người giúp việc dưới tầng một. Ngôi nhà cổ to rộng sang trọng, vậy mà chẳng có lấy một căn phòng khách cho con nuôi ở. Con nuôi không hắc hóa thì ai hắc hóa đây?
Ngay lúc ấy, một tiếng hét chói tai vang lên từ trên lầu. Sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn chạy xuống, tôi cũng khoác áo ra ngoài.
Đứng trên cầu thang tầng hai, Giang Dụ nước mắt đầm đìa, một tay che nửa bên mặt. Ánh mắt mẹ Giang nhìn tôi đầy oán độc, ngay cả cha Giang cũng chỉ biết thở dài.
"Chị, em biết chị không thích em quay về, không thích em chiếm cái tên và căn phòng của chị, nhưng chị không thể hạ độc vào mỹ phẩm để hủy gương mặt của em được!"
"Cái này vốn là của em mà, chị có gì để ghen tỵ chứ?"
Câu trả lời của tôi khiến Giang Dụ c.h.ế.t lặng, đến nước mắt cũng quên rơi.
"Hơn nữa tiệc cũng đã kết thúc rồi, em đã xuất hiện rực rỡ rồi, giờ chị hạ độc còn có tác dụng gì?"
Giang Dụ lắp bắp: "Là... là vì... chị đã hạ độc từ trước, nhưng hôm nay là chuyên viên trang điểm trang điểm giúp em, nên, nên..."
Tôi lắc đầu, cảm thấy cô ấy quá hấp tấp muốn đuổi tôi đi.
"Đúng vậy, trước giờ tiệc đều do chuyên gia trang điểm xử lý. Em sống ở đây bao năm, lẽ nào không biết chuyện đó? Vậy thì làm những chuyện dư thừa như vậy có ích gì?"
Nói xong, tôi lập tức gọi đội chăm sóc da riêng của nhà họ Giang, gọi video phân tích tình trạng da mặt của Giang Dụ, đưa ra phác đồ điều trị chi tiết. Giang Dụ đứng đờ ra, không nói được lời nào.
"Da mặt rất quan trọng với con gái, nhất định không thể để lại di chứng. Với lại trong biệt thự khắp nơi đều có camera giám sát. Từ lúc chuyển xuống tầng một, tôi chưa từng bước lên đây nữa. Video có thể chứng minh. Tôi chiếm mất cuộc đời của em hai mươi năm, thật lòng xin lỗi. Nếu sự tồn tại của tôi khiến em không thoải mái, vậy thì tôi sẽ dọn đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-so-menh-nu-phu/chuong-2.html.]
Tôi vừa nói xong, cha Giang khẽ thở dài. Một người điều hành cả sản nghiệp lớn, sao lại không nhìn ra chuyện gì đang xảy ra?
Ngay cả mẹ Giang cũng cảm thấy có điều bất thường, liền buông tay đang ôm Giang Dụ ra. Phần còn lại, tôi không muốn can dự nữa.
Hôm sau, tôi nhận được một chiếc chìa khóa căn hộ cao cấp gần công ty.
Tôi nhìn chìa khóa cười khổ, chỉ thấy tiếc thay cho nguyên chủ. Cuối cùng, giữa Giang Di và Giang Dụ, cha mẹ Giang vẫn chọn người ruột thịt.
Dù Giang Di không phải con ruột, nhưng suốt hai mươi năm qua luôn coi họ như cha mẹ ruột. Ai mà chẳng sợ bị chính cha mẹ mình vứt bỏ? Xét cho cùng, việc ôm nhầm con năm xưa là do họ, nguyên chủ rốt cuộc đã sai gì đâu?
Công ty mới nhận dự án lớn, cả đội tăng ca nửa tháng trời mới gặm xong cục xương khó nhằn đó.
Suốt thời gian ấy, mọi bài viết tôi thực hiện đều được sếp đích thân duyệt. Cũng nhờ thế mà tôi học hỏi được rất nhiều.
Tôi nói với anh: "Giờ anh dạy tôi cho giỏi, năm sau tôi kiếm tiền cho anh đổi nhà đổi xe cưới vợ!"
Quý Vân bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu tôi: "Làm nghề bao năm, cô là người đầu tiên vẽ bánh vẽ cho sếp đấy."
Tôi bị sự thân mật bất ngờ ấy làm cho ngơ ngác, còn anh thì thản nhiên thu tay về, tiếp tục làm việc.
Chỉ là đôi tai đỏ bừng kia, đã nói lên tất cả – anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Nếu vậy... chẳng phải hành động của tôi đang âm thầm thay đổi diễn biến câu chuyện?
Còn chưa kịp vui mừng, tin xấu đã ập đến. Giang Nam trở về rồi.
Nếu nói trong cuốn sách này tôi ghét ai nhất, thì chắc chắn là Giang Nam. Giang Nam là con ruột nhà họ Giang, nên được cưng chiều vô cùng.
Trước đây anh ta luôn ở nước ngoài. Trong truyện từng bóng gió rằng lý do là vì liên quan đến một vụ bắt nạt học đường nghiêm trọng, khiến người ta mất mạng, phải sang nước ngoài "lánh nạn".
Lần này về nước, một phần vì chuyện cũ đã qua, phần khác là vì Giang Dụ – cô em gái ruột – đã trở về.
Nhưng lý do tôi nói đây là tin xấu, là vì Giang Nam chính là một kẻ bệnh kiều. Trong truyện, Giang Nam vừa gặp Giang Dụ liền đem lòng yêu mến.
Giang Di – không còn được cha mẹ yêu thương đã cố gắng tìm cảm giác tồn tại từ người anh này, ra sức lấy lòng anh ta. Nhưng Giang Nam không những không cảm động, mà còn vì Giang Di từng hại Giang Dụ, nên đã tra tấn cô không thương tiếc.
Nam nữ chính cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau, còn nữ phụ bị Giang Nam nhốt dưới tầng hầm, không thấy ánh mặt trời, c.h.ế.t trong lặng lẽ, chỉ vài dòng kết thúc số phận. Lần này tôi xuyên vào, chưa từng hãm hại Giang Dụ, không biết có tránh được kết cục ấy không.
Mang theo lo lắng, tôi cùng gia đình họ Giang ra sân bay đón người. Cha mẹ Giang yêu cầu tôi nhất định phải đi. Họ nói Giang Nam "thương tôi nhất". Ơ vâng, phúc khí này tôi xin kiếu.
Sân bay tấp nập người qua lại, Giang Dụ ôm bó hoa lớn, mong ngóng gặp anh trai. Cha mẹ Giang cũng đang tìm kiếm giữa dòng người.
"Anh ơi!"
Giang Dụ reo lên, vì từng xem ảnh nên lập tức nhận ra Giang Nam.
Trong đám đông, Giang Nam cực kỳ nổi bật. Dù đeo khẩu trang, vẫn không thể che được ánh mắt sắc sảo dưới cặp kính gọng vàng.
Không ít người qua đường hét lên, rút điện thoại ra chụp lia lịa.
Không hổ danh bệnh kiều, khí chất vỡ vụn quanh người anh ta như thể từng bị tổn thương hàng nghìn lần. Loại cảm giác đó, phụ nữ thường khó cưỡng lại.
Giang Nam nhìn thấy chúng tôi, tháo khẩu trang chào hỏi. Tôi nhìn anh bước từng bước lại gần, khó khăn nuốt nước bọt.
Làn da trắng mịn, môi đỏ tươi, ánh mắt lạnh lùng mơ hồ ẩn chứa nỗi đau, nụ cười lại như có như không đầy sát khí – từng tế bào trên người anh ta đều phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Quất Tử
Tôi giữ lễ phép chào hỏi, tính tiếp tục làm người vô hình.
Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, ánh mắt sâu hun hút của Giang Nam đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Chỉ một cái liếc, tôi cảm thấy hô hấp của mình như bị rút cạn.
Ánh nhìn ấy, không phải ánh nhìn của anh trai dành cho em gái, mà giống như ánh mắt của thợ săn đang ngắm con mồi.