Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thoát Khỏi Số Mệnh Nữ Phụ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:19:44
Lượt xem: 88

Sau khi đồng cảm sâu sắc với nữ phụ phản diện, tôi trở thành cô ta.

Vừa xuyên sách, điều đầu tiên tôi làm là tuyệt đối không tham gia tranh giành tình cảm, thay vào đó ôm chặt đùi sếp, một lòng muốn phát triển sự nghiệp.

Sếp hất chân vẻ ghét bỏ, nói tuyệt học cả đời này không truyền cho ai.

Tôi không nói nhiều, lập tức gọi sếp một tiếng "ba".

Sếp sầm mặt, bổ sung lạnh lùng: "Gọi 'ông xã' cũng được."

Sáng sớm sếp vừa tới công ty, tôi đã lao nhanh như tên b.ắ.n vào phòng pha trà. Đầu tiên đun nước nóng, dùng nước tráng cốc thật sạch rồi mới pha trà đen hảo hạng bằng nước 70 độ.

Sếp tôi – Quý Vân, có chút sạch sẽ quá đà, vì thế chiếc cốc dùng riêng cũng là tôi đặt làm mới hoàn toàn.

Không sai, tôi đang nịnh sếp đó.

Quý Vân – 28 tuổi, khởi nghiệp từ ngành truyền thông mới, chỉ ba năm đã có thu nhập hàng triệu mỗi tháng. Ngoài chuyện kiếm tiền cực giỏi, sếp còn đẹp trai hơn cả dàn nam thần hot nhất bây giờ.

Nhưng mà người ta nói rồi, không thích chốn ồn ào dưới ánh đèn sân khấu.

Tôi gật đầu lia lịa: Đúng, sếp chỉ muốn im lặng kiếm tiền lớn mà thôi.

Mà tôi biết rõ như thế cũng nhờ cày kỹ nguyên tác. Câu chuyện tôi xuyên vào là kiểu điển hình tổng tài bá đạo yêu tôi, lúc đọc tôi chỉ làm đúng hai việc:

Một là phân tích quá trình nữ phụ bị hắc hóa. Hai là phân tích sở thích cá nhân của nam chính.

Không có cách nào khác, tác giả viết quá đỉnh, nam chính hoàn toàn hợp gu tôi từ vầng trán cao, đôi mắt sắc nét, đường viền hàm rắn rỏi đến yết hầu gợi cảm, nghĩ tới thôi đã khiến tim đập thình thịch.

Giờ đã xuyên sách rồi, tôi cũng chỉ muốn hai điều: Thứ nhất, không hắc hóa. Thứ hai, cưa đổ sếp.

Tôi rón rén bê ly trà đến văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa ba cái rồi đẩy cửa bước vào. Nhưng khi nhìn thấy ba ly đồ uống khác nhau đặt sẵn trên bàn, tôi c.h.ế.t lặng.

Rõ ràng không chỉ mình tôi tìm hiểu sở thích của sếp. Cũng may tôi còn phương án dự phòng.

Nhờ cốt truyện gốc, tôi là trợ lý thân cận của sếp. Đặt trà xuống bàn, tôi bắt đầu đọc lại lịch trình trong ngày và rà soát tiến độ công việc.

Sếp vừa nhìn máy tính vừa "ừ hử" qua loa, làm tôi lạnh hết cả người. Thôi rồi, chưa tới ba phút, hai kế hoạch đều thất bại.

"Được rồi, những cái này tôi biết rồi." – sếp nói mà chẳng mang chút cảm xúc nào, tôi gật đầu rồi chuẩn bị đi ra.

"Ê, cô kia." – sếp bỗng gọi tôi lại, tôi quay đầu đầy hy vọng.

Chẳng lẽ anh ấy phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi?

Thế mà khi tôi vừa xoay người, tay sếp lơ lửng giữa không trung, khựng lại vài giây rồi thả xuống.

"Không có gì, cô ra ngoài đi."

Tôi cầm ly trà, lòng đầy hoài nghi.

Vừa ngồi xuống ghế định bắt đầu làm việc, điện thoại chợt sáng.

"Tối nay Giang Di về, có tiệc nhận người thân."

Lạnh lùng. Cộc lốc. Một tin nhắn thông báo vô cảm.

Tôi trả lời duy nhất một chữ: "1".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-so-menh-nu-phu/chuong-1.html.]

À quên nói, cuốn truyện này còn có mô típ giả – thật thiên kim.

Và đương nhiên, nữ phụ – chính là tôi – chính là đứa giả đó.

Tôi tên thật là Tần Chiêu Đệ, "Giang Di" là cái tên cha mẹ nhà họ Giang đặt cho con gái ruột.

Cô gái tên Giang Di thật bị tráo đổi thân phận, mang tên tôi lớn lên ở nhà họ Tần, làm trâu làm ngựa bao năm trời.

Còn tôi – "hàng giả" đã sống sung sướng ở nhà họ Giang suốt hai mươi năm.

Sau khi bị vạch trần, Giang Di thật đổi tên thành Giang Dụ, tên mới nghe cũng hay.

Trong nguyên tác, Giang Di (tôi) sống như một thiên kim tiểu thư suốt hai mươi năm, đến khi con ruột trở về thì cuộc sống hoàn toàn đảo lộn.

Tôi còn nhớ rõ ngày mới xuyên vào truyện, thứ làm tôi choáng ngợp nhất là: phòng thay đồ riêng biệt, hàng đống đồ hiệu cao cấp, phòng khách dành riêng để tiếp khách quý, cả dàn nhạc cụ đắt đỏ nhất thế giới.

Sau đó người ta nói với tôi: "Tất cả những thứ này, không phải của cô."

Điều tàn nhẫn nhất không phải là chưa từng có, mà là có rồi lại mất đi.

Cũng may nhờ tôi đọc truyện kỹ, có chuẩn bị tâm lý nên giờ mới bình tĩnh được thế này. Vì thế, tôi không bỏ thuốc làm hỏng kem dưỡng của Giang Dụ, không phá váy để cô ấy bẽ mặt giữa bữa tiệc.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi kịch bản giả thiên kim sụp đổ, bắt đầu hành trình xây dựng sự nghiệp.

Ngành truyền thông mới đang là chiếc bánh béo bở, không ăn bây giờ thì để ai?

Tôi quay lại biệt thự nhà họ Giang trước giờ tiệc. Dù đã xuyên hơn nửa tháng, tôi vẫn không nhớ rõ phải rẽ mấy ngã mới tới được sảnh chính. Thật sự, cuộc đời quý giá mà cứ phải lãng phí ở cái mê cung này sao?

Vừa tới nơi, ánh mắt mẹ Giang nhìn tôi đã đầy chán ghét. Bà ấy là kiểu người yêu thì yêu hết lòng, ghét thì chỉ một cái thở cũng sai.

Nếu bà không cực đoan như thế, có khi Giang Di nguyên tác cũng chẳng sớm hắc hóa đến vậy.

Nhưng nghĩ lại, thân là giả thiên kim, chiếm chỗ người khác suốt hai mươi năm, còn đòi hỏi gì?

Quả nhiên, lễ phục của tôi là loại hàng hiệu phổ thông dễ mua, còn Giang Dụ thì diện đồ thiết kế riêng của hãng cao cấp. Tôi chẳng bận tâm. Hàng hiệu phổ thông cũng là hàng hiệu, về sau bán lại cũng được một mớ.

Năm đó, khi Giang Dụ được nhận về, nhà họ Giang sợ bị nói là "tìm được con ruột liền đá đứa con nuôi", nên vẫn để tôi ở lại.

Nhưng cũng chỉ là bề ngoài. Họ cắt toàn bộ tiền tiêu vặt của tôi, mà tôi – người không biết tiết kiệm liền tụt dốc không phanh, đến cả quyền ở biệt thự cũng mất. Giờ tôi tuy chưa làm gì dại dột, nhưng vẫn phải chuẩn bị tinh thần bị đuổi bất cứ lúc nào.

Quất Tử

Tiệc bắt đầu, đám bạn trước kia từng vây quanh tôi giờ biết tôi là hàng giả, đều giữ khoảng cách. Có kẻ nhìn tôi còn chẳng thèm che ánh mắt khinh thường. Tôi vui vẻ được yên tĩnh, ngồi góc tường m.ổ x.ẻ công thức tạo "content viral".

"Cách mở đầu này dùng kỹ thuật xử lý sự kiện bất thường. Thay vì trình bày nhân vật – hành động – cảm xúc như thường, nó đảo ngược cảm xúc để gây sự chú ý."

Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh làm tôi giật mình.

Ghi chú xong, tôi quay lại thì thấy Quý Vân đang đứng nhìn tôi.

Anh cũng xuất thân từ gia đình lớn, dù thân phận có hơi nhạy cảm, nhưng bố anh – Quý lão gia vẫn mang anh đi xây dựng các mối quan hệ xã hội.

Tôi cuống lên định chào "sếp", thì anh đặt tay lên vai tôi, ấn tôi ngồi xuống.

Tiếp theo là tiếng dương cầm vang lên. Chơi piano vốn là sở trường của tôi.

Cũng không hẳn là sở trường, chỉ là lớn lên trong gia đình âm nhạc, được học từ bé, muốn không giỏi cũng khó.

Hồi nhỏ tôi không có khiếu âm nhạc, làm cha mẹ nhà họ Giang cũng khó xử. Giang Dụ trở về liền thể hiện thiên phú cực kỳ đáng sợ trong âm nhạc.

Đúng là họ mới là người một nhà. Còn tôi chỉ là một nữ phụ bình thường, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền mà thôi.

Loading...