Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 35: Không buông tay! ---
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:43:53
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Tri Tuệ đối với thể nào chút oán hận nào.
Ngay khoảnh khắc trơ mắt bốn Nương con các nàng rời khỏi Lâm gia trong đêm đen, nàng nguội lạnh.
Đặc biệt là khi nàng ngã đập đầu, mà nữ nhi lớn.
Bọn họ khó khăn đến mới kiên trì tới giờ, tối qua còn trải qua sinh tử.
Nếu vượt qua sinh tử, còn điều gì chịu đựng nữa?
Về phần Lâm Lão Tam Hà Xuân Hoa bọn họ đều nhận giáo huấn.
đó chẳng là điều nên ?
Làm sai thì chịu trừng phạt!
Đây là cái cớ để nàng tha thứ cho bọn họ.
Sự trừng phạt tuy đến, nhưng nỗi đau tổn thương vĩnh viễn thể phai nhạt.
Con gái nàng, vĩnh viễn thể về.
Nghĩ đến đây, mắt Văn Tri Tuệ đỏ hoe.
Lâm Lão Tam bên cạnh nàng, thấy nàng đỏ mắt, còn tưởng nàng mềm lòng.
Hắn vội vàng : “Văn Nương, đừng giận nữa, trở về . Cuộc sống trong nhà dù tệ hơn nữa, chẳng lẽ còn khó khăn hơn ở bên ngoài ?
Hiện tại các nàng đang sống ở ? Ăn gì? Hai đứa trẻ theo nàng lang thang, chịu khổ nhiều đến mức nào.
Nàng thật sự đưa chúng nó ở trong sơn động đấy chứ? Nơi đó mà ở , núi rắn rết nhiều, dã thú cũng nhiều, núi thường sói xuất hiện....”
Lâm Lão Tam thầm nghĩ, các nàng chắc chắn chịu đủ khổ sở , nhất định sẽ về.
Văn Tri Tuệ vẫn lời nào, chỉ dắt hai nữ nhi bước tiếp.
Lâm Khinh Lộ cũng bất mãn với cha .
Tại thể rời khỏi cái nhà đó chứ?
Làm nhiều việc như , còn ăn no.
Giờ còn khuyên nương nàng về.
Nàng mới trở về!
Lâm Lão Tam nửa ngày, Văn Tri Tuệ cũng thèm để ý đến , cũng chút tức giận.
“Rốt cuộc nàng gây chuyện đến bao giờ?”
Văn Tri Tuệ lạnh lùng liếc một cái, chỉ cảm thấy gì đáng .
Lâm Lão Tam giận dữ, vồ lấy tay nàng.
“Văn Tri Tuệ! Rốt cuộc nàng còn bất mãn điều gì? Chẳng qua chỉ là vài việc nhà, nhà nào mà chẳng ?
Phải, chuyện của Khinh Hàn, là Nương và đại tẩu sai, nhưng họ nhận giáo huấn .
Ta cũng dạy dỗ đại ca, nàng còn gì nữa?
Khinh Hàn chẳng ?
Chúng vốn dĩ nhi tử, thêm chút việc cho gia đình cũng là điều nên .
Ba đứa nữ nhi sớm muộn gì cũng gả , nữ nhi gả như bát nước hắt ! Chúng còn thể trông cậy chúng ?
Ta cho nàng , bất kể lý do gì, nàng sinh nhi tử, đó là một lớn, vốn thể hưu nàng đấy....”
Văn Tri Tuệ dừng bước, lạnh lùng , trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai.
“Ngươi chỉ bản lĩnh lớn tiếng với ! Có bản lĩnh thì ngươi mà gầm thét với Nương , với đại ca đại tẩu, với đại tỷ của ngươi .
Ta Văn Tri Tuệ sinh con, xứng con dâu Lâm gia nhà ngươi, chẳng tự xin hạ đường ?
Vậy thì chúc ngươi cưới tân nương, con cháu đầy đàn!”
Văn Tri Tuệ mặt cảm xúc tiếp tục bước .
Lâm Lão Tam hoảng loạn, vội vàng kéo nàng , gấp gáp : “Ta, ý đó, cũng là vì nàng và các con !
Chẳng lẽ nàng thật sự sống cuộc đời phiêu bạt, nơi nương tựa ?”
Văn Tri Tuệ hất tay , nghiến răng : “Dù nô tỳ, kỹ nữ, cũng thề bao giờ dây dưa nửa phần với Lâm gia nhà ngươi nữa!”
Lâm Lão Tam đại nộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-35-khong-buong-tay.html.]
“Nàng liêm sỉ ! Chẳng lẽ nàng còn định mang theo hai đứa nữ nhi bán ?”
Văn Tri Tuệ tranh cãi với , cảm thấy thật sự vô vị.
Lâm Lão Tam chịu bỏ qua, chặn mặt nàng, cho các nàng tiếp.
Lúc mới chú ý thấy, Văn Tri Tuệ đang cầm hai con thỏ trong tay.
“Cha, rốt cuộc cha gì? Chúng ăn uống, cũng cần đ.á.n.h mắng, chúng sống , chúng trở về!”
Lâm Khinh Lộ cũng chút tức giận.
Lâm Lão Tam chằm chằm con thỏ, Lâm Khinh Lộ , trong lòng dấy lên sự nghi ngờ, run giọng hỏi: “Cái từ ? Chẳng lẽ nàng thực sự ở bên ngoài nam nhân?
Tên đầu hói , nàng còn chia thịt gà rừng cho khác, nàng thông đồng với kẻ nào? Hèn chi nàng tuyệt tình như , thì là, thì là bên ngoài khác ?”
Văn Tri Tuệ tức đến mặt mày tối sầm, trừng mắt Lâm Lão Tam, lòng đau như cắt.
Hai tính là thanh mai trúc mã, còn là phu thê nhiều năm, tin lời phiến diện của ngoài. Đặc biệt là tên đầu hói vô !
Nàng phát hiện dường như nàng bao giờ thực sự hiểu Lâm Lão Tam. Hắn là chất phác thật thà, chăm chỉ việc. giờ xem , chẳng qua là mềm yếu vô năng, chỉ dám trút giận lên nàng.
Lâm Lão Tam trừng mắt nàng, giọng càng lúc càng lớn, gầm lên: “Nàng tiện nhân , nàng lén lút ở bên ngoài !”
“Chát!”
Gà Mái Leo Núi
Văn Tri Tuệ giơ tay lên, giáng mạnh cho một bạt tai.
“Chúng hòa ly, dù tái giá thì ? Ngươi mềm yếu vô năng, bảo vệ vợ con, tìm lối thoát khác thì gì sai??”
Trong đầu Lâm Lão Tam chỉ là tái giá.
Hắn nghĩ, nàng thật sự bên ngoài .
Hắn quá đau lòng, quá tức giận. Hắn đối xử với nàng như , dù nàng sinh nhi tử cũng nửa lời oán trách.
Nếu nàng sinh ba cô nữ nhi, ở nhà chịu hèn mọn như ?
Lâm Lão Tam túm chặt lấy hai vai Văn Tri Tuệ, đôi mắt như phun lửa.
“Nàng thể đối xử với như ! Nàng xứng đáng với ?”
Sức lực của lớn, Văn Tri Tuệ thể chống cự, cũng thể giãy thoát, đau đến mức biểu cảm méo mó.
“Buông nương , cha buông nương .”
Lâm Khinh Lộ thấy vội vàng đẩy Lâm Lão Tam, nhưng sức nàng quá nhỏ, gì.
Lâm Khinh Tuyết một bên, thét lên.
“Tránh .”
Lâm Lão Tam một tay đẩy Lâm Khinh Lộ .
Lâm Khinh Lộ ngã mạnh xuống đất, tay trầy xước.
Mắt Văn Tri Tuệ đỏ ngầu, mắng: “Ngươi phát điên , tại động thủ với nữ nhi?”
Lâm Lão Tam chỉ chằm chằm nàng, chằm chằm rời, nghiến răng nghiến lợi : “Nàng là thê tử của , đồng ý hòa ly, nàng cũng tái giá! Nàng lập tức theo về nhà!”
Hắn sợ hãi, bởi vì trong tiềm thức của , chỉ Văn Tri Tuệ.
Nương thì thiên vị hai ca ca, ca tẩu đối với chỉ sự chán ghét, ngay cả cháu trai cũng dành cho sự tôn trọng đáng .
Hắn gì cả, chỉ Văn Tri Tuệ.
Nếu Văn Tri Tuệ cũng rời bỏ , sẽ chẳng còn gì cả.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Văn Tri Tuệ, kéo nàng bước trở về.
Văn Tri Tuệ là nữ nhi, sức lực bì với một nam nhân quanh năm việc nặng nhọc.
Nàng tuyệt vọng kêu lên: “Buông , ngươi mau buông ! Ta cầu xin ngươi, ngươi hãy tha cho !”
mặc cho nàng cầu xin thế nào, Lâm Lão Tam vẫn chịu buông tha.
Lâm Khinh Lộ vội vàng bò dậy, kéo lấy tay còn của Văn Tri Tuệ, cho Lâm Lão Tam kéo Nương .
nỗ lực đều vô ích, sức lực của Lâm Lão Tam thực sự quá lớn.
Văn Tri Tuệ càng giãy giụa càng vô dụng.
Lâm Khinh Tuyết lớn, sợ hãi vô cùng.
Lâm Khinh Lộ sợ rằng sẽ thật sự về cái nhà đó, nàng đành c.ắ.n răng, chạy lên , c.ắ.n mạnh tay Lâm Lão Tam.
mặc cho nàng c.ắ.n mạnh thế nào, Lâm Lão Tam vẫn buông tay.