Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 155: Cực Phẩm mà thôi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:15:41
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi lời gì ? Chuyện hòa ly lớn như thế sự đồng ý của và ca ca ngươi ?”
Lưu thị (tẩu tẩu của Văn Tri Tuệ) chống nạnh, đôi mắt tam giác đầy vẻ khắc nghiệt, gương mặt dữ tợn.
Văn Tri Tuệ nắm chặt nắm đấm, hết đến khác nhẫn nhịn, những vị khách xung quanh, trầm giọng : “Sự việc định, gia môn hổ nên lộ ngoài, chuyện gì chúng phía .”
Gà Mái Leo Núi
Nàng vẫn sợ ảnh hưởng đến việc buôn bán của tiệm.
thực cũng chẳng gì quan trọng, cả trấn ai mà chẳng chuyện nhà họ.
.....Từ chuyện Lâm Khinh Hàn minh hôn cho đến Văn Tri Tuệ hòa ly, ân oán giữa Tô gia tửu lầu và Trương gia tửu lầu...
Tiệm bánh ngọt buôn bán , đơn thuần chỉ vì mới mẻ, hương vị cũng quả thực tuyệt hảo.
Chiếc bánh ngọt khác biệt với các loại bánh điểm tâm thông thường.
“Tại ? Ta cứ ở đây! Ta xem thử, ngươi một kẻ vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa .”
Lưu thị đám xúm xít ngoài cửa, ngược càng thêm hăng hái.
“Mọi hãy phân xử công bằng xem, nàng như hợp lý ? Chuyện hòa ly lớn thế mà hề bàn bạc với nhà Nương đẻ.
Con gái nhà lành ai hòa ly? Nàng chẳng khiến đời chĩa mũi dùi và ca ca nàng ?
Đây chẳng là vô cớ hủy hoại danh tiếng của nhà Nương đẻ ?
Người thường trưởng tẩu như Nương , trưởng như cha, khổ quá, cha Nương chồng đều mất sớm, đối xử với cô em chồng cũng tận tình tận nghĩa ....”
Văn Tri Tuệ cảm nhận ánh mắt của , mặt nàng đỏ bừng.
Sự ồn ào bên ngoài khiến Lâm Khinh Lộ và Lâm Khinh Tuyết kinh ngạc bước .
Lâm Khinh Tuyết tuổi còn nhỏ, chỉ lo lắng ôm chặt lấy chân Văn Tri Tuệ.
Lâm Khinh Lộ thấy đôi cữu cữu , cữu mẫu , lập tức phản ứng gay gắt.
Là bởi vì, mỗi Văn Tri Tuệ đưa nàng về nhà Nương đẻ, đôi cữu cữu , cữu mẫu bao giờ cho nàng sắc mặt , luôn luôn ức h.i.ế.p Văn Tri Tuệ.
“Thôi , thôi .”
Văn Tri Phong bắt đầu dĩ hòa vi quý, kéo Lưu thị .
Lưu thị liền im lặng.
Rõ ràng là đôi phu thê đang một đóng vai hiền, một đóng vai dữ.
Lưu thị vốn nổi tiếng đanh đá, thể dễ dàng Văn Tri Phong quản thúc , cho nên chắc chắn trong chuyện điều mờ ám.
Chỉ thấy Văn Tri Phong : “Văn Tuệ , ca ca và tẩu tẩu cũng chỉ là lo lắng cho thôi. Muội lặng lẽ hòa ly như , chúng thể yên tâm.
thấy sống , chúng liền an tâm. Bây giờ hòa ly, thì vẫn là của Văn gia chúng .”
Văn Tri Tuệ cảnh giác , lạnh lùng : “Ta dám gây thêm phiền phức cho ca ca và tẩu tẩu. Ta là một phụ chồng bỏ, e là về đó sẽ mất mặt Văn gia.
Sau các ngươi cứ xem như c.h.ế.t.”
“Ngươi lời gì thế!”
Lưu thị lập tức nổi giận, mắng: “Ta thấy ngươi giàu , liền nhận chúng nữa! Chúng tìm đến đây là sai ? Ngươi lặng lẽ hòa ly, chúng là ca ca, tẩu tẩu, chẳng lẽ ngay cả một câu cũng hỏi han?”
Văn Tri Tuệ định gì đó, thì thấy Lâm Khinh Lộ mắng: “Ta khinh! Nhìn cái bộ mặt đó của các ngươi, rõ ràng là thấy chúng sống nên đến chiếm tiện nghi, đừng tưởng .
Nếu các ngươi thực sự quan tâm nương , quan tâm chúng , tại đến sớm hơn? Lại cố đợi đến khi nương hòa ly gần nửa năm mới chịu xuất hiện.
Rõ ràng là lúc chúng gặp khó khăn thì giúp, giờ sống khá giả thì đến kiếm chác, thật là vô liêm sỉ!”
Quần chúng vây xem chợt vỡ lẽ, thì là .
Lưu thị mặt mày xanh mét, Văn Tri Phong càng trừng mắt Lâm Khinh Lộ.
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , lớn chuyện khi nào đến lượt ngươi xen ? Ta là cữu cữu của ngươi, Thiên thượng Lôi Công, Địa hạ Cữu Mẫu! Ngươi giáo dưỡng gì !”
Lâm Khinh Lộ còn mắng tiếp, nhưng Văn Tri Tuệ bịt miệng .
Nàng thể để nữ nhi đời chê bai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-155-cuc-pham-ma-thoi.html.]
Nàng bình tĩnh trừng mắt ca ca và tẩu tẩu, trầm giọng : “Ta vạch trần bộ mặt thật của các ngươi, các ngươi điều thì mau cút , bằng đừng trách khách khí!”
Lưu thị lập tức phun nước bọt, lớn tiếng mắng nhiếc.
“Ôi chao chao, tiền thì ghê gớm lắm , sáu nhận ! Chúng bộ mặt gì? Ta là đại tẩu của ngươi! Ngươi cái thái độ gì thế? Quả nhiên Nương nào con nấy!”
Văn Tri Phong điềm tĩnh : “Được , đều là một nhà, đừng cãi nữa, chúng trong chuyện tử tế.”
“Ai chuyện với ngươi? Nếu các ngươi cần mặt mũi, thì cũng chẳng cần nữa!”
Văn Tri Tuệ liều lĩnh, những ấm ức dồn nén bấy lâu phút chốc tuôn như nước lũ vỡ đê.
“Cha Nương mất sớm, ngươi từng tròn trách nhiệm của một trưởng ? Trong ngoài nhà, việc gì mà mấy tỷ ? Ngươi chỉ ăn , còn mặt mũi nào xưng là trưởng như cha.
Tiền ngươi cưới vợ là do gả đại tỷ mà .
Còn ngươi nữa, ngươi xứng đáng là trưởng tẩu như Nương ư? Năm đó mà gả cho một nhà phẩm hạnh bất chính như , chẳng vì ngươi tham lam tiền sính lễ của họ ?
Ngươi còn mặt mũi nào đây với là một nhà.
Năm đó Nương chồng xô ngã, sảy mất một nam hài, về nhà kể lể nỗi oan ức, các ngươi chê xui xẻo cho bước cửa.
Nhà chồng chỉ trích sinh nhi tử, các ngươi liền hùa theo chỉ trích, từng giúp lấy nửa lời.
Nếu vì lưng chỗ dựa, thể ức h.i.ế.p đến mức , dẫn theo con cái gần như ăn xin ?
Khi Nương con chỗ ở, cơm ăn thì các ngươi ở ?
Giờ mặt mũi đến đây nhận , cho các ngươi , hiện tại chẳng còn gì kiêng dè nữa! Ta giờ tiền, cũng coi như thế lực, các ngươi dám đến gây sự nữa, đừng trách khách khí!”
“Khinh! là vô liêm sỉ, thấy giàu liền mặt dày mò đến cửa.”
“Mau cút , Nương con họ khổ sở thế nào, các ngươi thật sự hổ!”
“Cút , mau cút , đừng lỡ việc mua bánh ngọt, cháu chốc nữa sẽ đấy.”
Đối diện với lời mắng c.h.ử.i của , hai mặt mày đỏ bừng.
lúc , Lâm Khinh Hàn trở về.
“Ôi, cữu cữu , cữu mẫu, quả là khách quý hiếm thấy.”
Sau lưng Lâm Khinh Hàn là sáu gã đại hán, nàng hì hì : “Nương, nương xem mua về sáu hạ nhân, đều là hảo thủ việc nặng nhọc, sẽ theo sai khiến.”
Sáu khí thế hô vang: “Tiểu nhân kính cẩn thỉnh an phu nhân, thỉnh an nhị tiểu thư, tam tiểu thư!”
Lâm Khinh Lộ ngẩn , đó lớn.
“Ta thành nhị tiểu thư , ha ha ha!”
Sáu gì, chỉ im lặng lưng Văn Tri Tuệ.
Sự hiện diện mạnh mẽ, cảm giác áp bức vô cùng lớn.
Khí thế của Lưu thị và Văn Tri Phong lập tức mềm nhũn.
Lâm Khinh Hàn khoanh tay ngực, thở dài: “Ai, cữu cữu , cữu mẫu, hai vị nhớ vài năm đến nhà các vị, các vị đuổi ngoài ? Các vị là một nha đầu phiến tử, là đồ lỗ vốn, cho phép bước cửa nhà các vị...”
“Nhà chúng là nha đầu phiến tử, hôm nay các vị mặt mũi nào mà bước đến cửa?”
Lưu thị nịnh nọt: “Con nha đầu thù dai , cữu mẫu đến đây là cố ý....”
“Đại Võ, Tiểu Võ, tiễn khách!”
Lâm Khinh Hàn lệnh, hai tên tráng hán gầm lên tiến đến.
“Ôi chao nương ơi!”
Lưu thị và Văn Tri Phong sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.
Còn cháu nội của họ, vẫn đang nhồm nhoàm nuốt chửng bánh ngọt, hai bên má phồng lên, miệng dính đầy kem.
Trông vô cùng chật vật.