Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 117: Thôn Làng Hoang Vắng ---

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:07:39
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lê là trưởng tử, khi cha nương ngã xuống, chính gánh vác cả Tô gia.

Cho nên lời , những khác trong Tô gia vẫn theo.

Tô Lão thái gia phụ họa: “Cứ theo Lê nhi , chúng lớn tuổi , cứ an hưởng tuổi già là . Những chuyện khác cứ giao cho trẻ , con cháu tự phúc phận của con cháu. Còn về Trương Trung Bạch, so với , đời còn vô quan tham tác oai tác quái, xem mạng như cỏ rác. Hắn lẽ với chúng , nhưng đối với bách tính An Dương huyện, bất kể là ngụy thiện thế nào, chỉ cần thể vì dân chủ, thì là một quan . Hơn nữa, Lâm Khinh Hàn , ánh mắt trong sáng, cũng giống một kẻ ác nhân. Chúng đừng nên gây thêm chuyện nữa, chuyện đến cuối cùng, tự sẽ định luận.”

Tô Lão phu nhân lau nước mắt, vẫn thể dứt bỏ mối hận trong lòng.

Tô Cẩm Tú đau lòng đặt tay lên vai bà an ủi, : “Chẳng qua cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn mà thôi, Lâm Khinh Hàn chọn Tô gia chúng , chẳng cũng vì nàng hiềm khích với Trương gia …”

“Tô Cẩm Tú!”

Tô Lê quát khẽ một tiếng, thần sắc nghiêm túc.

“Cho dù là như thì thế nào, chẳng lẽ thể phủ nhận sự giúp đỡ mà Lâm cô nương dành cho chúng ? Nàng chọn Đồng Phúc Tửu lâu, chọn tửu lâu khác, hôm nay cũng thể bùng nổ như thường! Muội khi đó Đồng Phúc đối mặt với nghịch cảnh gì, nàng vẫn chọn chúng , con thể vong ân bội nghĩa!”

Má Tô Cẩm Tú đỏ bừng, hổ cúi đầu.

Nàng chỉ là quá nóng vội.

Nàng hận Trương gia và Trương Trung Bạch như , nàng chỉ một lẽ công bằng!

“Thôi , , đừng nữa.”

Tô Lão phu nhân bình phục cảm xúc, : “Lê nhi cũng lý, Cẩm Tú con đừng quên, con mở nữ học, ban đầu cũng thông qua sự thẩm duyệt đồng ý của quan phủ.”

Tô Cẩm Tú gật đầu, dần dần bình tĩnh .

Ban đầu, với ân oán giữa Trương gia và Tô gia, Tô gia gì, nếu cần thủ tục gì ở quan phủ, lẽ sẽ khó khăn.

miễn là chuyện lợi cho bách tính, Trương Trung Bạch bao giờ gây trở ngại.

Tô Lão thái gia gật đầu : “Đừng để thù hận che mờ hai mắt, ít nhất Trương Trung Bạch nhậm chức bấy lâu, mở và tu sửa nhiều học đường, vẫn ít việc thiết thực cho bách tính.”

Chính sảnh Tô gia đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu khí trở nên vô cùng ngưng trọng.

Tô Cẩm Tú nhịn đỏ mắt, nghẹn ngào : “ cả nhà Chu thẩm đều c.h.ế.t, chúng trơ mắt cả nhà họ c.h.ế.t, từ nhỏ Chu thẩm nuôi nấng. Nếu Trương Trung Bạch chống lưng cho Trương gia, Trương gia thể kiêu ngạo, trắng trợn như ?”

Tô Lê cúi đầu, nhất thời nên lời.

Tô Cẩm Tú nghiến răng : “ là sai, đúng là đúng. Hắn là cha nương quan, bách tính cung dưỡng, việc cho bách tính là điều nên , điều thể trở thành lý do để ác, cũng thể lấy công chuộc tội!”

Trong chính sảnh vẫn là một sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Tô Cẩm Tú quan sát thần sắc của Tô Lê, nàng Tô Lê cũng khó xử.

Nàng dịu giọng : “Đại ân của Lâm cô nương, chúng cũng thể quên, chuyện cứ theo lời Đại ca !”

Tô Lê trong lòng cũng dễ chịu, : “Ừm, chuyện sẽ tự hỏi Lâm cô nương.”

……

Buổi chiều tối, mặt trời lặn về tây, ráng chiều ngập trời.

Ngôi làng phong tỏa mấy ngày nay, cuối cùng hôm nay cũng giải phong.

Chỉ là, trong thôn niềm vui giải phong, mà trái là tử khí trầm trầm, khí ngưng trệ.

Bởi vì trong thôn hơn mười c.h.ế.t .

Mấy c.h.ế.t vì sợ lây nhiễm nên sớm hỏa táng, thậm chí cả tang lễ. Mấy c.h.ế.t , vì cơ bản xác định lây nhiễm, nên cũng bắt buộc hỏa táng.

bất kể c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn, hỏa táng , tang lễ cần cử hành vẫn cử hành.

Đã xảy chuyện lớn như , cho dù giải phong, phần lớn các gia đình vẫn dám khỏi nhà.

Cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa dừng ở đầu thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-117-thon-lang-hoang-vang.html.]

Cỗ xe quá lớn, thể ngõ nhỏ trong thôn, đành dừng . Lâm Khinh Hàn, Thẩm Mặc Khanh và Mộ Thanh Nam bước xuống xe.

Ngày thường, đầu thôn thường nhiều thôn dân hóng mát, buôn chuyện, nhưng hôm nay vô cùng hoang vắng, thấy một bóng , mặt đất cũng phủ đầy một lớp giấy vàng dày đặc.

Gió nhẹ thổi qua, cuốn giấy vàng bay lên rơi xuống. Ráng chiều tàn, bầu trời đen kịt dần còn một tia sáng nào, trông vô cùng quỷ dị.

“Kỳ lạ, thôn mà âm u thế…”

Mộ Thanh Nam rùng một cái, cau mày đ.á.n.h giá xung quanh, : “Sao trong thôn ai ?”

“Không với ngươi là gặp nạn sói, c.h.ế.t hơn mười mạng , bảo ngươi đừng đến, ngươi cứ nhất quyết đến!”

Lâm Khinh Hàn thấy sợ hãi, nhịn dọa .

Mộ Thanh Nam quả nhiên sợ hãi nép lưng Thẩm Mặc Khanh.

“Sớm như đến .”

Hắn là một đại thiếu gia nuông chiều từ bé, từng tiếp xúc với sự hiểm ác nào, tính cách cũng vô cùng đơn thuần, nên sợ quỷ.

Thực , chủ yếu là do đây từng ốm nặng, sốt cao mấy ngày, đầu óc ảnh hưởng, tính cách mới đổi lớn như .

Ba về phía thôn, hạ nhân bên cạnh Mộ Thanh Nam thì ở canh chừng xe ngựa. Bước ngõ nhỏ trong thôn, liền thấy dọc đường mấy đang đốt giấy vàng, tiếng ẩn hiện.

Tiếng thê lương vang vọng khắp con hẻm.

Chân đạp lên giấy vàng, tiếng tiền giấy cháy bay theo khí luân chuyển chui mũi.

“Con trai đáng thương của ơi, đều là Nương hại c.h.ế.t con, con mới bảy tuổi, con , con bảo Nương sống nổi đây!”

“Nương ơi, Nương ơi, đều là của con, con nên mang thịt sói về cho Nương ăn, là con hại c.h.ế.t Nương !”

Lâm Khinh Hàn mặt cảm xúc qua bên cạnh đống lửa đầu tiên.

Một cặp phu thê trung niên đang quỳ mặt đất đốt giấy.

Người phụ nữ ngẩng đầu Lâm Khinh Hàn, trong mắt lóe lên sự hận thù mãnh liệt, tiếng càng lớn hơn.

Đi qua đống lửa thứ hai, đống lửa thứ ba.

Đi mãi cho đến cuối thôn.

Những đốt giấy vàng , thấy Lâm Khinh Hàn đều lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Đợi bọn họ xa, họ liền nhịn oán trách.

“Đều là cái tai tinh hại chúng , từ khi nàng c.h.ế.t sống , mang vận rủi đến cho thôn !”

“Người c.h.ế.t mà sống , chắc chắn là nàng mượn thọ mạng của những khác !”

“Con trai ơi!”

“Đều là của hòa thượng , nếu họ chiêu dụ bầy sói đến, thôn c.h.ế.t nhiều như !”

…………

Đến bên ngoài căn nhà hoang, Thẩm Mặc Khanh đẩy cửa bước .

Đứng trong sân viện cũ nát , Mộ Thanh Nam ngây .

Gà Mái Leo Núi

“Phá, phá ốc lạn ngõa, thật sự nát đến ? Nát như mà ở ?”

Mộ Thanh Nam trong sân, ngây .

Thẩm Mặc Khanh để ý đến , lấy chìa khóa mở cửa phòng sương phía Đông, lấy nồi niêu và lương thực , chuẩn bữa tối.

Lâm Khinh Hàn liếc Mộ Thanh Nam đang kinh hãi, bật : “Sao thế, Mộ đại thiếu gia? Chẳng lẽ cả đời ngươi từng ở căn nhà nát đến mức ?”

 

Loading...