Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 114: Chủ nhân lắm tiền ---
Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:07:35
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một quản sự già đời liền hì hì : “Vậy ngày mai cứ xem, đại tiểu thư mấy phần bản lĩnh!”
Tục ngữ , s.ú.n.g b.ắ.n chim đầu đàn.
chắc chắn những quản sự an phận sẽ gây rối , đến lúc đó thể xem Trương Khiết Ngọc thể vững .
Trương Khiết Ngọc trở về phòng, liền giường, vô lực nhắm mắt .
Nàng ngủ , nhưng cần nghỉ ngơi, mặc dù độc d.ư.ợ.c xuân d.ư.ợ.c giải, nhưng thể vẫn hồi phục.
Trong chớp mắt xảy nhiều chuyện như , giờ phút nàng thật sự kiệt sức.
Nàng cha nương sẽ nhận hình phạt gì.
Trương gia rộng lớn , còn việc ăn và , thể quản lý.
Hiện giờ nàng cần gả cho Trương Lâm nữa, nhưng nàng hình như thêm nhiều ràng buộc hơn so với .
Trương Khiết Ngọc mệt mỏi nhắm mắt .
Nàng thật sự mệt mỏi!
nàng thể bắt đầu suy nghĩ xử lý những chuyện tiếp theo.
Hiện tại Trương gia xảy chuyện lớn như , việc kinh doanh chắc chắn sẽ ảnh hưởng nhiều.
Trước tiên tửu lầu đóng cửa.
Các việc kinh doanh khác lẽ ảnh hưởng lớn, nhưng hiện giờ cạnh tranh gay gắt, khó tránh khỏi các đối thủ khác đến đạp thêm một cước, vì bọn họ nhất định giữ thái độ khiêm tốn.
So với chuyện ăn, việc trong phủ đơn giản hơn nhiều.
Tiếp theo là cha nương của nàng, dù cũng liên quan đến nhiều mạng như , cuối cùng cũng sẽ kết cục thế nào.
Cũng liên lụy đến nàng và .
Nàng hiện tại chỉ hy vọng thể nhanh chóng trưởng thành, đợi y lớn lên, giao bộ Trương gia cho y.
Lúc đó nàng lẽ sẽ thực sự tự do.
Nàng gả cho , theo sự sắp đặt vận mệnh của khác, cho dù nương nhờ đèn xanh cửa Phật cô độc suốt đời, cũng nhốt trong hậu trạch.
Buổi chiều.
Văn Tri Tuệ .
Hai đứa trẻ cũng đưa đến học đường.
Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh chuẩn đến quan phủ, thăm hỏi Trương Hiển Phú phu thê bắt, đó hỏi Trương Trung Bạch về việc chuẩn lương thực cứu trợ đưa đến Lão Hòe thôn đến .
Mộ Thanh Nam vẫn theo phía hai .
Đến quan phủ, Trương Trung Bạch nhận tin liền vội vàng đến nghênh đón.
Hắn : “Trương Hiển Phú và Tần thị cùng với Quản gia Ngô đều cho giam ngục . Liên quan đến vài mạng , Trương Hiển Phú và Tần thị là chủ mưu, Quản gia Ngô là chấp hành, với tội danh của ba , đều phán tử hình.”
Hắn đang hỏi ý kiến Lâm Khinh Hàn và Thẩm Mặc Khanh.
Mộ Thanh Nam hừ lạnh: “Độc ác như , c.h.ế.t một trăm cũng quá đáng!”
Trương Trung Bạch lặng lẽ cúi đầu, rõ ràng là lòng cực kỳ bất an.
Lâm Khinh Hàn tiến lên vỗ vỗ vai , : “Kẻ đáng phán tử hình thì cứ phán, c.h.ế.t là hết chuyện, việc cũng sẽ kết thúc.”
Trương Trung Bạch đang treo lơ lửng tâm can dần dần thả xuống.
“ , vật tư đưa đến Lão Hòe thôn, chuẩn đến ?”
Trán Trương Trung Bạch đổ mồ hôi lạnh, thận trọng liếc Mộ Thanh Nam, : “Chuẩn gần xong , ngày mai hoặc ngày là thể đưa đến thôn.”
“Mời xa một bước để chuyện.”
Trương Trung Bạch xa một chút.
Lâm Khinh Hàn theo.
Trương Trung Bạch sơ qua tình hình trong thôn.
Gà Mái Leo Núi
Hiện tại trong thôn tám c.h.ế.t .
Năm lớn, bốn trẻ con, đều là những từng ăn thịt sói, hơn nữa đều là già và trẻ nhỏ.
Tin duy nhất là, bệnh sẽ lây nhiễm, những ăn thịt sói đều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-114-chu-nhan-lam-tien.html.]
Lâm Khinh Hàn : “Ta thấy thể đảm nhận nhiệm vụ phân phát lương thực, ngài thấy ? Hơn nữa lô vật tư , thể lấy danh nghĩa quan phủ đưa , càng thể lấy danh nghĩa của ngài đưa ! Khoản tiền của quan phủ đều qua từng tầng thẩm duyệt, phủ nha và ngài đều thể lấy nhiều bạc như để cứu trợ thiên tai!”
Trương Trung Bạch hiểu ngay, lập tức : “Cô nương , cô nương lấy danh nghĩa của ai là thích hợp?”
“Lấy danh nghĩa Tô gia, Tô Lê, lương thực do phát.”
Trương Trung Bạch gật đầu: “Được.”
Năm đó ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Tô gia, giờ đây tổn thất của Tô gia, trở về bằng một cách khác.
Hắn chút khó xử, nhỏ giọng : “Chuyện , loan tin…”
Lâm Khinh Hàn : “Đương nhiên, chẳng qua là vì sói hoành hành, dẫn đến mùa màng thiệt hại, nhân viên thương vong.”
Đây chính là lý do chính đáng, Trương Trung Bạch tự nhiên gật đầu đồng ý.
“Lão Hòe thôn? Có thôn của nàng ? Bị sói hoành hành ?”
Thì Mộ Thanh Nam lén lút theo, vài câu, tò mò hỏi một câu, đó : “Thiếu vật tư? Thiếu bạc cứu trợ ? Ta thể quyên bạc mà!”
Mặt Trương Trung Bạch sợ đến tái mét, run giọng : “Mộ, Mộ công tử, ngài đến đây.”
Lâm Khinh Hàn bình thản : “Trong thôn sói hoành hành, nhưng tổn thất lớn, lương thực Tô gia quyên tặng đủ .”
“Ồ, cần gì nàng cứ thẳng với là .”
Mộ Thanh Nam rõ ràng nhiều.
“Mộ công tử, chuẩn cho ngài một căn trạch viện, thứ ăn ở đều sắp xếp thỏa, lát nữa sẽ cho đưa ngài qua đó.” Trương Trung Bạch lấy lòng .
Mộ Thanh Nam : “Không cần, cho mua mấy căn trạch viện , dù cũng ở mấy ngày, chỗ là mua cho Thẩm đại ca của !”
Trương Trung Bạch cạn lời.
Cái chủ nhân lắm tiền thể nào hiểu , mua mấy căn trạch viện, liền thực sự mua.
Đối với Mộ Thanh Nam mà , bạc nhiều đến mức tiêu hết, ngàn vàng khó mua niềm vui của .
“Trương đại nhân, thăm Tần thị.”
Trương Trung Bạch trực tiếp dặn dò dẫn Lâm Khinh Hàn đến đại lao.
Thẩm Mặc Khanh và Mộ Thanh Nam thì ở phòng nghỉ ngơi sự chiêu đãi của Trương Trung Bạch.
Môi trường trong đại lao vẫn như cũ.
Lâm Khinh Hàn lấy khăn che miệng, ghét bỏ .
Thái độ của ngục đổi lớn, giờ đây cung kính gọi nàng là Lâm cô nương.
Đến phòng giam Tần thị.
Chỉ thấy Tần thị trong phòng giam, kinh hồn định chằm chằm xuống chân.
lúc một con gián bò qua, nàng hét lên giẫm chân, liên tục lùi phía , con gián sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
Tần thị thật sự sắp phát điên .
Nơi bẩn ẩm ướt, nàng sống trong nhung lụa nhiều năm, thể chịu đựng môi trường như .
Đối với nàng , nơi ngay cả chỗ đặt chân cũng .
Lâm Khinh Hàn lặng lẽ ngoài phòng giam, mặt biểu cảm nàng , cứ như chính bản mấy ngày .
Tần thị cuối cùng cũng đây giống như nàng.
Tần thị nhận đến, vội vàng ngẩng đầu , thấy Lâm Khinh Hàn, sâu trong mắt phun trào hận ý mãnh liệt.
“Ngươi hài lòng chứ? Ngươi hại thành thế !”
“Ta hại ngươi?” Lâm Khinh Hàn thật sự chọc .
“Là bảo ngươi hạ d.ư.ợ.c nữ nhi ? Là bảo ngươi dùng minh hôn hại tính mạng khác ? Là bảo ngươi vu oan cho Tô gia ?”
Tần thị kích động chạy đến, nắm chặt song sắt, nghiến răng : “Ngươi là cái thứ gì? Từ khi ngươi sống , thứ đều đổi, đều là ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, ngươi là ai?”
“Ta?” Lâm Khinh Hàn : “Ta là Lâm Khinh Hàn đây!”
“Không, ngươi , ngươi …”
Tần thị lẩm bẩm một , nhanh nước mắt chảy dài.
Lâm Khinh Hàn bình thản : “Ngươi còn nữ nhi và nhi tử, đến để khuyên ngươi an phận một chút.”