Thoát Khỏi Cực Phẩm! Ta Dắt Nương Ăn No Mặc Ấm Sống Điền Viên Phát Tài - Chương 112: Mỗi Người Một Tờ ---
Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:07:33
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nha , ba bước tiểu viện.
Cánh cửa phòng đang khép hờ.
Đẩy cửa bước nhà, Chính sảnh bày biện bàn ghế, dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, bàn đặt ấm và chén .
Hai bên Chính sảnh hai căn phòng, phía Chính sảnh là nhà bếp.
Trong bếp củi, gạo, dầu, muối đơn giản, còn đặt nửa bao gạo thô.
Vừa lúc Lâm Khinh Hàn mua ít bột mì trắng, còn hai cân thịt.
Thẩm Mặc Khanh và Mộ Thanh Nam xuống Chính sảnh.
Bốn năm hạ nhân bên cạnh Mộ Thanh Nam, thì đều canh giữ ngoài sân.
“Căn nhà nhỏ quá!” Mộ Thanh Nam đ.á.n.h giá xung quanh, chê bai : “Đại tẩu, đổi cho các ngươi một căn nhà lớn hơn !”
Lâm Khinh Hàn từ nhà bếp bước , liếc một cái, vui : “Ngươi là tiền nhiều đến mức chỗ tiêu ?
Nếu chỗ tiêu, thì mang ngoài thêm chút việc thiện !”
“Ta là tiền nhiều, nhưng ngốc!”
Mộ Thanh Nam nhướng mày, : “Ta tặng ngươi và của quà tân hôn!
Ta Trương Trung Bạch , các ngươi còn tổ chức hôn lễ mà!”
“Đa tạ hảo ý của ngươi!”
Lâm Khinh Hàn đang sắp xếp đồ vật mua bàn, tháo bánh ngọt và kẹo bày biện, rót hai chén .
Trong ấm là hoa cúc pha sẵn, nàng đưa cho Mộ Thanh Nam.
“Không ngon gì, tiếp đãi chu đáo!”
Mộ Thanh Nam hề nghĩ ngợi mà nhận lấy, uống cạn một , tuy tác phong của đại thiếu gia, nhưng hề giả tạo!
Thẩm Mặc Khanh lắc đầu bất đắc dĩ, bưng chén lên nhấp một ngụm.
Chẳng bao lâu , Lâm Khinh Lộ và Lâm Khinh Tuyết trở về.
Hai cô bé mặc y phục mới, búi tóc hai bên, cài hoa, so với đổi mới.
Chỉ là vẫn còn gầy gò đen đúa, nhưng chỉ cần tẩm bổ là sẽ thôi!
“Tỷ tỷ, tỷ phu!”
Lâm Khinh Lộ nhào lòng Lâm Khinh Hàn, hai mắt lấp lánh, kích động : “Tỷ tỷ, tỷ thật là quá.”
Lâm Khinh Tuyết chậm hơn một bước, mắt đảo một vòng, liền nhào lòng Thẩm Mặc Khanh.
“Tỷ phu!”
Thẩm Mặc Khanh thần sắc ôn hòa, khỏi xoa xoa đầu nàng.
“Nghe các học nhận mặt chữ ? Học hành thế nào?”
Khuôn mặt tươi của Lâm Khinh Lộ chợt xịu xuống, cẩn thận đầu nha đang hầu, khe khẽ với Lâm Khinh Hàn:
“Không chút nào, chữ đều , mà vẫn chữ nào, học hai ngày, cứ thế nhớ nổi một chữ nào!”
Lâm Khinh Hàn nhịn , bật thành tiếng.
Nha bất đắc dĩ lắc đầu, khuỵu gối chào lui xuống.
Lâm Khinh Hàn dáng của nàng liền , nàng là võ công, nên thính lực chắc chắn .
Lâm Khinh Lộ gì, nàng đều thấy.
Mà nàng , Lâm Khinh Lộ liền thả lỏng.
“Những gì dạy, chẳng nhớ gì, ngược là đó giảng bài buồn ngủ, mới học hai ngày mà lòng bàn tay đ.á.n.h sưng lên !”
Lâm Khinh Lộ đưa tay , ánh mắt đáng thương Lâm Khinh Hàn.
Lòng bàn tay quả thực đỏ, nhưng Lâm Khinh Hàn những đau lòng, ngược còn giơ tay đ.á.n.h nàng một cái.
“Ngươi đáng đánh! Không chịu học hành tử tế, lẽ nào ngươi về thôn ngày ngày cắt cỏ heo ? Mai mua cho ngươi một con bò, ngươi chăn bò !”
“Tốt quá, quá, dù cũng sách, cũng thêu thùa gì cả!”
Lâm Khinh Lộ mắt sáng rực, nhanh oán trách: “Tỷ , bước đầu tiên học thêu là tách chỉ, sợi chỉ đó còn mảnh hơn sợi tóc, mà còn tách mấy sợi! Mắt sắp mù !
Hơn nữa tay quá thô ráp, sẽ rối chỉ, bảo dưỡng tay mới học.”
“Tỷ tỷ tỷ tỷ, chữ! Tiên sinh dạy tên của !”
Lâm Khinh Tuyết nhảy từ Thẩm Mặc Khanh xuống, bàn tay nhỏ ngừng khoa tay múa chân!
“Khinh Tuyết chân thành!”
Lâm Khinh Hàn khen một tiếng, bưng gà rán và các món khác khỏi hộp đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thoat-khoi-cuc-pham-ta-dat-nuong-an-no-mac-am-song-dien-vien-phat-tai/chuong-112-moi-nguoi-mot-to.html.]
“Đói chứ, hết ăn uống !” Hiện giờ gần trưa.
“Thơm quá tỷ, tỷ thật , nếu tỷ thể đến thăm mỗi ngày thì mấy.
Thực nơi cũng lắm, nhưng vẫn về thôn, thôn những quen thuộc…”
Lâm Khinh Lộ bắt đầu lải nhải ngừng.
Lâm Khinh Hàn khóe miệng nhếch lên, bày tất cả thức ăn lên bàn.
hai cô bé đều đưa tay lấy.
“Đợi Nương về, chúng cùng ăn!”
Lâm Khinh Lộ nuốt nước miếng chảy vì thèm, nàng vẫn luôn cố gắng kiềm chế.
“Ta , là bách thiện hiếu vi tiên!”
Lâm Khinh Tuyết lắc đầu, nghiêm túc .
Lâm Khinh Hàn kinh ngạc : “Khinh Tuyết, mới học hai ngày mà? Sao …??”
“Tiên sinh dạy mà!” Lâm Khinh Lộ mặt đầy ngơ ngác!
“Ta lớp bên cạnh, dạy, nên nhớ thôi.”
Lâm Khinh Tuyết đùi dài của Thẩm Mặc Khanh, đôi chân ngắn đung đưa, : “Thượng trung quý hòa, lễ tự tiên hành!”
Lâm Khinh Hàn chấn động, đây chính là thiên phú ?
Nàng vội vàng hỏi: “Còn gì nữa ?”
Lâm Khinh Tuyết lắc đầu: “Không còn nữa, chỉ nhớ hai câu thôi.”
“Thế cũng giỏi !”
Ánh mắt Lâm Khinh Lộ rơi Mộ Thanh Nam bên cạnh.
Mộ Thanh Nam vốn luôn lờ , giờ phút chú ý đến, nhe răng , vội vàng vẫy tay, : “Chào ngươi nha, tiểu nha đầu!”
Lâm Khinh Lộ đ.á.n.h giá từ xuống , theo phép lịch sự khẽ nhếch môi, vội vàng đầu hỏi Lâm Khinh Hàn.
“Tỷ, là ai , hình như ngốc nghếch!”
Nụ của Mộ Thanh Nam cứng đờ mặt, chỉ là hiền lành một chút thôi mà!
“Không vô lễ, là , là của tỷ phu các !”
“Ồ.”
Lâm Khinh Lộ qua loa gọi một tiếng.
“Ca ca hảo!”
Tiếp đó hứng chí bừng bừng với Lâm Khinh Hàn: “Tỷ, tỷ xem tiểu viện chúng ở ! Lại giường và chăn đệm mới, còn cả tủ nữa!
Chăn nệm thơm mềm, còn ăn thịt và trứng gà mỗi ngày!”
Lâm Khinh Hàn gật đầu, : “Sống là .”
Gà Mái Leo Núi
Giữ các nàng Tô gia quả thực tệ.
Về phần sự chăm sóc nhỏ nhoi của Tô gia dành cho các nàng, nàng cũng thể báo đáp .
Hiện giờ Tô gia thể minh oan, tự nhiên cũng là nhờ một phần công lao của nàng.
Dẫu Thẩm Mặc Khanh là vì nàng mới nhúng tay , Mộ Thanh Nam vì Thẩm Mặc Khanh mà đến.
Chưa kể những điều , Đồng Phúc Tửu lầu sống cũng thể thiếu sự tham gia của nàng, nên bọn họ chăm sóc Văn Tri Tuệ Nương con nhiều hơn một chút cũng là điều nên .
“Nếu thể thường xuyên về thôn thì mấy! Hiện giờ nhiều món ngon như thế, còn quần áo mới.
Ta nhất định cho Đại Ngưu và Anh Tử xem!”
Lâm Khinh Lộ quả thực là thể chờ đợi mà khoe khoang.
Lâm Khinh Hàn buồn lắc đầu, bên ngoài, thầm nghĩ Văn Tri Tuệ còn về!
Mộ Thanh Nam, lơ , chịu nổi nữa, từ trong lòng móc ngân phiếu, tùy tiện rút một tờ nhét cho Lâm Khinh Lộ.
“Lần đầu gặp mặt, cũng chuẩn quà gặp mặt cho tiểu hài tử các ngươi! Cứ cho các ngươi chút ngân lượng !”
Lâm Khinh Lộ chữ, tự nhiên rõ tờ ngân phiếu đáng giá bao nhiêu, nhưng nàng , ngân phiếu thì đều đáng giá ít bạc!
“Đây, cho ngươi!”
Hắn rút thêm một tờ đưa cho Lâm Khinh Tuyết!
Lâm Khinh Tuyết nắm ngân phiếu, mặt mày ngơ ngác.
Lâm Khinh Hàn cũng ngờ chuyện .
Tờ ngân phiếu mỗi tờ là năm mươi lượng!