Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:08:00
Lượt xem: 445

Một kẻ mà số phận bị định đoạt chỉ bằng một câu nói của kẻ khác, sao có thể không thấp hèn?

 

Không muốn bị khinh rẻ, không phải chỉ cần tự mình thuyết phục bản thân là đủ.

 

Muốn thực sự thay đổi vận mệnh, không phải quyến rũ quyền quý để làm món đồ chơi trong tay kẻ khác.

Hồng Trần Vô Định

 

Mà là có đủ năng lực để tự quyết định số phận của mình.

 

Vậy nên, ta phải leo lên cao.

 

Không từ bất cứ thủ đoạn nào, leo lên thật cao.

 

Phải leo cao hơn cha ta.

 

Phải có dã tâm ngút trời, có mục tiêu rõ ràng, có quyết tâm không gì lay chuyển—

 

Đi ngược dòng nước chảy, mà vươn tới đỉnh cao.

 

9

 

Loạn thế anh hùng nổi lên, ai nói nữ nhi không thể tranh bá thiên hạ?

 

Ta cứ muốn làm những điều người đời không dám làm.

 

Có trong tay số tiền đầu tiên, bước tiếp theo là có trong tay người đầu tiên.

 

Chiêu binh mãi mã và nhập ngũ đều không thích hợp với ta.

 

Thứ nhất, nữ tử không thể tòng quân, còn nếu tự mình tuyển người, cũng khó khiến kẻ khác tâm phục.

 

Thứ hai, ta còn quá nhỏ, càng dễ bị xem thường.

 

Ta không thể đi con đường bình thường.

 

Nên ta đã nghĩ sẵn một kế hoạch khác—

 

Trước hết, ta cần một kẻ khỏe mạnh, trung thành và đáng sợ, làm vây cánh cho ta.

 

Ta nhớ đến Lý Nhị Ngưu, thanh mai trúc mã năm xưa của mẫu thân—Nam nhân điên điên khùng khùng, cà thọt, bị người đời gọi là quái nhân.

 

Khi ta tìm được hắn, hắn đang trốn trong một căn nhà tranh đổ nát bỏ hoang từ lâu, dùng đống đá xếp thành bếp lửa, nấu một nồi rau dại hôi thối đến buồn nôn.

 

Hắn sống cô độc, lạnh lùng, hễ thấy người lạ liền vác cuốc lên quát tháo: "Cút!"

 

Ta mang đến một túi bánh bao trắng nóng hổi, bị hắn hất thẳng xuống bùn đất.

 

Gương mặt u ám, bị tóc tai bù xù che khuất gần hết, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén đầy cảnh giác, như một con sói hoang bị thương.

 

Hắn đúng là kẻ điên.

 

Ta nhặt bánh bao lên, phủi sạch bùn đất, bình thản nói:

 

"Nhị Ngưu thúc, mẫu thân ta c.h.ế.t rồi."

 

Hắn khựng lại, cánh tay cầm cuốc cứng đờ.

 

["Ta biết thúc nhận ra ta.”

 

"Ta là nữ nhi thứ hai của Trương Văn Cảnh và Sở Tứ Nương.”

 

"Mẫu thân ta, tỷ tỷ ta, muội muội ta, đều đã bị phụ thân ta hại chết."]

 

Ta chỉ nói vài câu, ngắn gọn, súc tích.

 

"Nhị Ngưu thúc, ta muốn cùng thúc đi tìm hắn báo thù."

 

Hắn mất một lúc lâu mới lấy lại phản ứng.

 

Sau đó, sắc mặt trở lại lạnh lùng, vẫn không chút nể tình, quát lớn:

 

"Liên quan gì đến ta? Cút ngay, chỗ này không hoan nghênh ngươi!"

 

Ta không nghĩ vài ba câu đã có thể thuyết phục hắn, nhưng cũng không có ý định từ bỏ.

 

Vậy nên ta cứ bám lấy căn nhà tranh này, không chịu rời đi.

 

Hắn đuổi, ta chỉ lùi xa một chút.

 

Hắn về, ta lại từ từ bò về lại chỗ cũ.

 

Ban đêm, ta cuộn tròn trên đất ngủ, đói thì lấy bánh bao bị vấy bùn ra ăn, không chút chê bai, mặt không đổi sắc nuốt xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-9.html.]

Ăn hết bánh, ta nhặt rễ cây gặm.

 

Thật sự không kiếm nổi cái gì ăn, ta liền bắt côn trùng nhai đỡ.

 

Gió mạnh nổi lên, bão mưa ập xuống, kéo dài suốt mấy ngày không ngớt.

 

Dù bị mưa tạt ướt sũng, ta vẫn co ro dưới mái hiên, c.h.ế.t cũng không chịu rời đi.

 

Ta từ lâu đã hiểu rõ thế nào là được một tấc, lấn một thước. 

 

Khi hắn lười chẳng buồn vung cuốc đuổi ta nữa, ta liền chậm rãi từng chút một tiếp cận gần hơn.

 

Bây giờ, ta đã có thể yên ổn ngồi dưới mái hiên cùng hắn, nhưng bao lâu nay, ta chưa từng chủ động bước chân vào trong nhà.

 

Ta biết hắn ghét ta, vì trên người ta có một nửa dòng m.á.u của cha ta.

 

Hắn không cầm cuốc c.h.é.m ta thật đã là may lắm rồi.

 

Dĩ nhiên ta có thể ngang nhiên xông vào nhà trú mưa.

 

Nhưng đó không phải kết quả ta muốn.

 

Ta muốn chính hắn tự tay mở cửa, kéo ta vào.

 

Ta dầm mưa quá lâu, cuối cùng cũng phát sốt.

 

Đưa tay lên trán chạm thử, nóng rát, mà tay chân thì lạnh buốt.

 

Trong túi ta có một thỏi vàng nguyên vẹn, nhưng ta không vội đi tìm đại phu, mà vẫn tiếp tục tựa cửa, lải nhải không ngừng.

 

Ta kể về những chuyện ngày xưa của mẫu thân.

 

Kể về những kỷ niệm giữa ta, mẫu thân và tỷ muội.

 

Kể về thần núi phía sau nhà cũ.

 

["Nhị Ngưu thúc, thúc có nghe qua chưa?”

 

"Trên ngọn núi nhỏ sau nhà ta, có một vị sơn thần.”

 

"Tỷ tỷ ta và muội muội ta đều rất tin ngài ấy.”

 

"Tỷ tỷ nói sơn thần rất linh nghiệm, nàng từng ngưỡng mộ trâm cài của người khác, liền cầu nguyện một chiếc trâm.”

 

"Mấy ngày sau, trên đất liền xuất hiện một cây trâm gỗ."

 

"Sau đó, đến năm mất mùa đói kém, tỷ tỷ và muội muội ta thường đến đó cầu nguyện.”

 

"Thế là, các nàng thường nhặt được lương thực ở sườn núi.”

 

"Có lần, còn nhặt được một con thỏ hoang."

 

"Các nàng luôn muốn kéo ta đi cùng.”

 

"Nhưng ta không tin thần quỷ.”

 

"Chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai."]

 

Cánh cửa mục nát đột ngột bật mở, phát ra tiếng kẽo kẹt.

 

Giọng nói khàn khàn, đầy bực bội vang lên:

 

"Ngươi muốn c.h.ế.t ngay trước cửa nhà ta sao?"

 

Đầu óc ta đã choáng váng đến mức không còn cảm giác gì.

 

Nhưng ánh mắt ta vẫn sáng rực, không chút d.a.o động.

 

Ta quỳ rạp xuống trước cửa, như tỷ tỷ và muội muội ta đã từng làm.

 

Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

"Sơn thần đại nhân, ta cầu xin ngài."

 

Dừng lại một chút, thành khẩn nói:

 

"Xin ngài, phù hộ cho ta."

 

Bầu trời xám xịt.

 

Sấm chớp rạch ngang bầu trời.

 

Cơn mưa dầm dề, kéo dài bất tận.

Loading...