Thính Ngân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:07:30
Lượt xem: 457
8
Bất kể bà chủ thanh lâu có vẻ hiền hòa thế nào, ta không bao giờ quên cảnh tỷ tỷ trốn về nhà năm đó, lại bị bắt trở lại, rồi bị đánh một trận sống dở c.h.ế.t dở.
Khi tỷ tỷ an táng, trên người nàng, món đồ đáng giá nhất chỉ là một cây trâm gỗ—món trang sức duy nhất mà nàng đã có từ trước khi bị bán vào Lâm Giang Lâu.
Các cô nương trong lâu này, nhiều người đều là bị ép vào con đường này.
Mọi cánh cửa đều có người trông giữ, không cho các nàng tùy tiện ra ngoài.
Một khi chống cự, sẽ bị đánh đập, tra tấn đến tàn phế.
Lúc còn sống, dù kiếm được bao nhiêu tiền, phần lớn cũng bị bà chủ cướp đi.
Đến khi chết, chỉ được quấn trong chiếu rách, ném thẳng ra bãi tha ma, đến một nấm mồ cũng không có.
Bị vắt kiệt giá trị, rồi bị vứt bỏ như rác rưởi.
Vậy mà bà ta nói sẽ xem các cô nương như nữ nhi ruột.
Ai tin được đây?
Những cử chỉ dịu dàng của bà ta đối với ta, chỉ là những ân huệ nhỏ nhặt, những lợi ích bề mặt chẳng đáng nhắc đến.
Con người, phải nhìn bản chất sâu bên trong, không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
Bà ta khoác vàng đeo ngọc, dáng vẻ mập mạp, sung túc.
Đằng sau những phú quý ấy, không biết là bao nhiêu số phận, bao nhiêu mạng người đã bị chà đạp để đổi lấy.
Lửa càng lúc càng lớn.
Xà nhà sập xuống.
Cửa chính không ra được nữa.
Ta kéo bà ta đến một cái hồ cạn, ngâm người bà ta vào trong nước.
Như vậy, bà ta sẽ không bị ngạt khói, cũng không bị thiêu chết.
Bà ta chưa từng trực tiếp g.i.ế.c ai, vậy nên ta sẽ không g.i.ế.c bà ta.
Chỉ khiến bà ta tán gia bại sản, mất hết tất cả.
Lâm Giang Lâu đã không còn ai.
Ta cố tình chọn thời điểm mọi người còn thức, cũng cố tình để lửa lan chậm, để tất cả đều có cơ hội chạy thoát.
Ta đã đốt hết khế ước bán thân, những cô nương bị ép vào đây có thể thừa dịp chạy trốn.
Còn có thể trốn được bao xa, có bị bắt lại hay không—chuyện đó tùy thuộc vào vận mệnh của chính các nàng.
Ta tìm đến cái lỗ chó mà ta đã đào sẵn từ trước, không đi qua bất kỳ cửa nào, để tránh bị chặn lại.
Bên ngoài, chỉ có một con đường nhỏ, hiếm ai qua lại.
Ta bò ra ngoài, đối diện ngay với một người bị cháy đen từ đầu đến chân.
Hắn đang ôm một con gà quay cháy sém, trợn tròn mắt nhìn ta.
Một tên béo tròn, trắng trẻo, tóc bị cháy xém một nửa, mặt thì lốm đốm vết khói đen.
Bộ áo gấm tím bị thiêu rách tơi tả, lôi thôi, thảm hại, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Và…
Hắn chắc chắn đã nhìn thấy tất cả.
Hắn thấy ta tưới rượu, phóng hỏa.
Thấy ta bồi thêm nhát d.a.o vào kẻ sắp chết.
Thấy ta đánh ngất bà chủ, lục lọi khế ước bán thân.
Ta không đoán sai.
Hắn chính là Thẩm Niệm Chương, tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm.
Hồng Trần Vô Định
Oanh Nương từng nói hắn thích mặc áo tím.
Thật đúng lúc.
Lại bị kẻ xui xẻo này bắt gặp.
Hắn kinh hoàng há miệng, hét lên: "Cứu—"
Ta dứt khoát vung gậy, đánh hắn bất tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-8.html.]
Nhìn quanh, thấy lửa không lan đến đây, ta liền mặc kệ hắn, tiếp tục rời đi.
Đi được một đoạn, nghĩ thế nào lại quay lại, lấy đi con gà quay mà hắn ôm chặt trong tay.
Vừa hay, ta đang cần lương khô cho chặng đường sắp tới.
Ta không dám trì hoãn dù chỉ một khắc, sợ người ở Lâm Thành sẽ nhanh chóng phản ứng, bắt lại những kẻ bỏ trốn.
Ôm theo bọc đầy vàng bạc châu báu, ta men theo những con đường nhỏ, tránh xa đám đông.
Đến khi xác định đã an toàn, ta mới dừng chân nghỉ tạm, tìm một con suối nhỏ, nhìn bóng mình phản chiếu dưới mặt nước.
Chật vật, nhếch nhác, buồn cười.
Vết sẹo trên trán dữ tợn vô cùng.
Mỗi khi gần lành, ta lại cố tình cào rách lớp vảy.
Chỉ để giữ lại nó.
Chỉ để đề phòng có kẻ thích những nữ tử còn nhỏ tuổi.
Chỉ để phòng bị, không bị ép tiếp khách.
Bây giờ, cuối cùng ta cũng có thể đàng hoàng bôi thuốc.
Lấy hộp thuốc mà Oanh Nương tặng, mở ra, bôi lên vết thương, mùi dược liệu nhàn nhạt vấn vít quanh mũi.
Có lẽ, nàng cũng đã thoát được rồi.
Ta nghe ra, trong tiếng đàn tỳ bà của nàng, luôn có nỗi nhớ nhà da diết.
Kéo ống tay áo lên, ta nhìn chằm chằm vào thủ cung sa trên cổ tay mình.
Lấy d.a.o nhỏ, không chút do dự, khứa xuống.
Máu trào ra.
Cơn đau buốt tận xương tủy, nhưng ta không chớp mắt lấy một lần.
Dùng thuốc tốt nhất để cầm máu, băng bó vết thương gọn gàng.
Ta tìm một vài nơi kín đáo, giấu đi số vàng bạc châu báu kia, chia thành nhiều phần, phòng bất trắc.
Chỉ giữ lại một cây trâm vàng, dùng đá đập thành một cục kim loại méo mó, không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Lúc sắp chết, lái buôn đã hỏi ta—
Từ giây phút ta quỳ xuống cầu xin cha ta trên cầu, có phải mỗi một bước đi đều đã nằm trong tính toán hay không?
Có phải, ngay từ khoảnh khắc dập đầu đến chảy máu, lừa cha ta đến gần, đá ông ta xuống sông—
Dẫn dụ lái buôn bán ta vào thanh lâu, âm thầm ẩn nhẫn—
Tự tay làm rách vết thương, ngăn mình rơi vào tình thế nguy hiểm—
Dùng chiếc vòng ngọc để kéo hắn quay lại tìm ta—
Từng bước chiếm được lòng tin, tùy ý ra vào hầm rượu—
Chuốc say hắn, thiêu c.h.ế.t hắn, thậm chí còn suy tính cả đường sống cho gia đình hắn—
Phóng hỏa đốt cháy thanh lâu, giúp đám nữ nhân bị nhốt ở đó có cơ hội trốn thoát—
Đánh gục bà chủ, cuỗm sạch số tài sản bà ta tích lũy cả đời—
Từng bước, từng bước, tất cả đều đã được dự liệu từ trước?
Ta nắm chặt cục vàng trong tay, cúi đầu nhìn về phía dòng suối.
Nước chảy róc rách.
Gặp núi thì xẻ núi.
Gặp đá thì phá đá.
Không ngừng tiến về phía trước.
Ta ngẩng đầu, nhìn mặt trời trên cao, nhìn rừng cây xanh rậm rạp.
Xác định phương hướng.
Rồi không quay đầu lại, đi về hướng ngược lại với Lâm Thành.
Bà chủ đã từng nói:
"Kỹ nữ không trộm cắp, không cướp bóc, tự mình kiếm sống, không cần xem thường bản thân. Chúng ta không thấp hèn hơn ai cả."
Chỉ là tự an ủi mà thôi.