Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:05:07
Lượt xem: 474

Ánh mắt dạo qua gương mặt dính đầy m.á.u của ta, thân hình gầy gò, nhếch nhác, rồi hừ lạnh một tiếng, vung tay ném đao xuống đất.

 

Lưỡi đao cắm phập vào đất, nửa thân còn lộ ra ngoài.

 

Gã nhổ toẹt một bãi nước bọt, gằn giọng:

 

"Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ tự tay g.i.ế.c ngươi."

 

Gã đổi đường, mang ta đến Lâm Thành.

 

Bà chủ thanh lâu biết ta là muội muội của tỷ tỷ, lập tức ra đón.

 

Bà ta kéo ta lại, cẩn thận quan sát từng đường nét trên mặt ta.

 

Sau đó, bà ta không chút do dự gật đầu, đưa ra giá mà lái buôn vừa mở miệng.

 

Rất cao.

 

Thậm chí, bà ta còn có vẻ mừng rỡ hơn cả lái buôn.

 

Tại sao… bà ta lại vui đến vậy?

 

Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng ta.

 

5

 

Thực ra, ta hoàn toàn có thể nói với lái buôn rằng khi đến Lâm Thành, tỷ tỷ ta có thể chuộc ta ra, thay vì hướng gã vào việc bán ta vào thanh lâu.

 

Nhưng như vậy, ta sẽ không có lý do để ở lại trong thanh lâu lâu dài.

 

Ta muốn trà trộn vào đây, tìm cơ hội đưa tỷ tỷ trốn thoát.

 

Ngoại trừ kẻ cầm thú kia, tỷ tỷ là người thân duy nhất còn lại của ta.

 

Bây giờ mẫu thân và muội muội đều không còn, tỷ tỷ cũng không cần phải tiếp tục chịu đựng, bán thân, làm nhục chính mình nữa.

 

Chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn, nương tựa lẫn nhau.

 

Nhưng ta đến quá muộn.

 

Chỉ chậm một ngày.

 

Vừa đúng một ngày trước khi ta đến, tỷ tỷ đã tự treo cổ trong phòng.

 

Hôm đó, có người qua đường trông thấy cảnh phụ thân bán ta và mẫu thân đi.

 

Tin tức lan truyền đến tai tỷ tỷ.

 

Nàng truy hỏi thêm, mới biết tiểu muội đã sớm c.h.ế.t từ lâu, chỉ là mọi người cố ý giấu nàng.

 

Hôm ấy, nàng vừa tiếp xong một gã khách béo ú, xấu xí đến tột cùng, chịu đủ nhục nhã, thân thể rã rời.

 

Những nỗi đau ấy, nàng đã chịu đựng quá lâu, quá lâu rồi.

 

Tin dữ giáng xuống cùng một lúc, nàng không hề do dự, lựa chọn ba dải lụa trắng, tự kết liễu chính mình.

 

Ta chỉ đến chậm một chút. Chỉ chậm một chút thôi.

 

Chỉ cần sớm hơn một chút, ta có thể gặp lại tỷ tỷ, có thể tìm cách đưa nàng thoát ra khỏi đấy, dù có phải phiêu bạt chân trời góc bể cũng được.

 

Nhưng hiện tại, ta chỉ có thể nhìn thấy t.h.i t.h.ể của tỷ, được quấn trong một tấm chiếu rách, chuẩn bị bị vứt bỏ.

 

Bà chủ thanh lâu mất đi một con gà đẻ trứng vàng, đau lòng không thôi.

 

Nhưng khi nhìn thấy ta, vẻ mặt lập tức chuyển từ tiếc nuối sang vui mừng khôn xiết.

 

Đúng như ta đã nói với lái buôn, ta là muội muội của tỷ tỷ.

 

Chỉ cần không có gì bất thường, lớn lên ta nhất định cũng sẽ là mỹ nhân.

 

Gà đẻ trứng vàng mất đi một con, nhưng lại có một con khác đưa đến tận tay, sao có thể không nhận?

 

Lái buôn hét giá cao, nhưng bà ta vẫn rất sảng khoái chi tiền, hầu như không mặc cả, nhanh chóng tống cổ gã đi, chỉ sợ gã đổi ý.

 

Ta quỳ trước t.h.i t.h.ể tỷ tỷ, không chịu rời đi.

 

Bà ta cũng không ép buộc.

 

Ngược lại, còn cho người nâng t.h.i t.h.ể tỷ tỷ đến một nơi yên tĩnh hơn, phá lệ cho phép ta canh giữ linh cữu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-5.html.]

Bà ta vỗ vỗ đầu ta, giọng đầy thương cảm:

 

"Con bé này, cũng là một đứa đáng thương.”

 

"Thôi nào, tiễn biệt tỷ tỷ cho đàng hoàng đi. Nén bi thương."

Hồng Trần Vô Định

 

Ta im lặng đứng yên.

 

Sau đó, ngồi phịch xuống đất, lặng lẽ qua đêm dài.

 

Sáng hôm sau, bọn họ mang tỷ tỷ đi chôn cất.

 

Ta vẫn đi theo.

 

Bà chủ thanh lâu cũng khá rộng lượng, không chỉ để ta đi theo, còn cho người giúp ta tự tay đào huyệt, đắp mộ cho tỷ tỷ.

 

Trong thanh lâu, có ai c.h.ế.t đi, cũng chỉ bị quấn chiếu ném vào bãi tha ma.

 

Vậy nên, có một nấm mộ đàng hoàng, đối với tỷ tỷ, đã là một kết cục không tệ.

 

Sau khi trở về, bọn họ ép ta đặt tay lên khế ước bán thân, lưu lại dấu vân tay.

 

Một vết chu sa đỏ tươi được điểm lên cổ tay ta, gọi là thủ cung sa.

 

Bà chủ thanh lâu là một nữ nhân mập mạp, vẻ mặt phúc hậu, lời nói hòa ái.

 

Bàn tay to lớn, ấm áp của bà ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của ta, giọng điệu có phần thương xót:

 

["Đang độ tuổi trưởng thành, mà gầy nhom thế này, chắc là chịu không ít khổ cực rồi.”

 

"Tỷ tỷ con từng nhắc đến con.”

 

"Để ta xem nào… con tên gì nhỉ?"]

 

Ta khẽ đáp:

 

"Thính Ngân."

 

Bà ta chợt vỡ lẽ:

 

"Đúng rồi, là Thính Ngân. Cái tên này hay đấy.”

 

"Vậy thì, hoa danh của con sau này cũng sẽ dùng tên này đi."

 

Bà ta lại than thở:

 

["Ta biết cái nghề này, nói ra chẳng vẻ vang gì.”

 

"Nhưng loạn thế này, người bên ngoài ngay cả cơm cũng không có mà ăn, ở trong này ít nhất còn có cơm ăn áo mặc.”

 

"Chúng ta không trộm không cướp, sống dựa vào bản thân, cũng chẳng cần tự ti.”

 

"Các cô nương trong lâu này, ta đều xem như nữ nhi mà thương yêu.”

 

"Từ nay về sau, con cũng là nữ nhi của ta, ta sẽ chăm sóc con thật tốt.”

 

"Về sau, ta sẽ dạy dỗ con cẩn thận.”

 

"Con tư chất không tệ, nếu may mắn, biết đâu tương lai có thể trở thành đệ nhất hoa khôi.”

 

"Đến khi đó, nếu có thể kết thân với quan to quý nhân, chẳng phải chính là nghịch thiên cải mệnh sao?"]

 

Nghịch thiên cải mệnh sao?

 

Ta nhìn bà ta, trên người bà đeo đầy vàng bạc, dáng vẻ phú quý rạng rỡ.

 

Khẽ gật đầu.

 

6

 

Thanh lâu này nằm ở Lâm Thành, lại xây ngay bên bờ sông, vì thế gọi là Lâm Giang Lâu.

 

Tên thì tiên khí thoát tục, nhưng nơi đây lại là chốn phù hoa sa đọa.

 

Bên trong, quan lại quyền quý tận hưởng xa hoa, tiêu tiền như rác.

 

Bên ngoài, dân chạy nạn quần áo rách rưới, lê lết sống qua ngày.

 

Ta cuối cùng cũng được ăn một bữa no, được ở trong căn phòng chắc chắn, được khoác lên mình bộ y phục không có mảnh vá chằng vá đụp.

 

Ta còn nhỏ, bà chủ xếp ta làm nha hoàn cho các cô nương trong lâu, chuyên làm những việc vặt. Đến khi lớn hơn, dần dần mới cho người dạy ta cầm kỳ thi họa.

Loading...