Thính Ngân - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:40:28
Lượt xem: 178
Sau khi bắt được ta, Yên Quân chắc chắn sẽ rút lui.
Ta đã quan sát chiến trường, lúc đó, Trương Kiều Kiều chắc chắn đã trốn thoát.
Yên Quân không đuổi theo nàng, chứng tỏ nàng vẫn còn sống.
Chúng rút đi, nàng nhất định sẽ tìm cách cứu Thẩm Niệm Chương.
Vì nàng nhất định sẽ tìm ta.
Bị giam giữ trong Yên Quốc hai tháng, ta nhìn thấy một cánh diều—Một con chim ưng.
Giống hệt cánh diều ta nhận được từ Thẩm gia ở Lâm Thành nhiều năm trước.
Là Thẩm Niệm Chương đã trà trộn vào Yên Đô.
Vì vậy, ta cũng thả một cánh diều, báo hiệu ta vẫn bình an.
Hồng Trần Vô Định
Hắn đã tìm thấy đội thiết kỵ.
Trương Kiều Kiều cũng vẫn ổn.
Còn Lý Nhị Ngưu…
Người mà ta nhìn thấy hôm đó, chắc chắn là hắn thật.
Ta thử dò xét hắn, hắn lặng lẽ lắc lắc túi áo, cố tình để ta thấy vài quả mận mới hái.
Hắn nói với ta bằng ám hiệu:
"Có thích khách muốn g.i.ế.c ta, nhưng ta đã g.i.ế.c ngược lại."
Lý Nhị Ngưu lần này đã khôn ngoan hơn, chọn cách giả làm kẻ thay thế mình, ẩn nấp ngay bên cạnh Chu Lăng.
Có binh mã.
Có tướng lĩnh.
Thực ra chúng ta có thể phản công bất cứ lúc nào.
Ta cố tình kéo dài thời gian, để Chu Lăng thoải mái quấy nhiễu triều chính.
Nhìn xem còn kẻ nào phản bội, kẻ nào là nội gián.
Đợi chúng tự lộ mặt, rồi quét sạch một lần.
Đến khi Yên Vương nói muốn ta thị tẩm, ta mới ra hiệu, phát động tấn công.
Bọn họ canh phòng ta rất nghiêm ngặt, nhưng nếu ta muốn truyền tin—chỉ cần có một cơ hội, ta có cả ngàn cách.
Thiết kỵ tấn công nhanh chóng, nhưng để đánh đến tận Yên Đô, vẫn cần thời gian.
Ta không muốn tiếp tục cùng Cơ Hành dây dưa.
Nên ta đã trực tiếp cắn đứt động mạch cổ hắn.
Tất nhiên, ta cũng bị hắn đ.â.m một kiếm.
Lại thêm một lần trọng thương, lấy mạng đánh cược.
Đột nhiên, ta nhớ đến kẻ lái buôn năm xưa.
Khi hấp hối, hắn đã kinh hãi nhìn ta như nhìn một con quái vật, run rẩy hỏi:
"Ngươi… có phải từ đầu đến cuối… mỗi một bước, đều nằm trong tính toán của ngươi không?"
Lúc đó, ta không trả lời hắn.
Thực ra…
Không phải vậy.
Ta đúng là bước từng bước cẩn thận, nhưng chẳng ai có thể liệu trước mọi chuyện.
Nhiều khi, ta chỉ là tận dụng từng cơ hội, thuận theo thế cục, xoay chuyển nghịch cảnh mà thôi.
Ta chưa bao giờ nghĩ mình nhất định sẽ thắng.
Chỉ biết liều, biết xông lên.
Cố gắng hết sức, còn lại phó thác cho trời.
Thắng thì vui mừng, thua cũng không hối tiếc.
Ta không tin quỷ thần.
Những gì ta muốn, ta đều tự mình giành lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-43.html.]
Khi còn nhỏ, Lý Nhị Ngưu được tỷ tỷ và muội muội xem như sơn thần, thành kính cầu nguyện với hắn.
Hắn cố sức mang đồ ăn về, có lần bị kẻ khác cướp mất, đánh ngất sau núi.
Ta kéo hắn đến nơi tránh mưa, tìm thuốc trị thương, tiện tay hái một nắm thảo dược độc bỏ vào giếng nhà kẻ đó.
Chứng kiến hắn ta tiêu chảy đến kiệt sức, ta dọn sạch lương thực nhà hắn, đem về cho Lý Nhị Ngưu ăn.
Chỉ có ăn no, mới không dễ dàng bị đánh ngã.
Tỷ tỷ và muội muội lẩm bẩm cầu khấn trên núi, mong có được một cây trâm cài.
Ta xem khắp trấn, tìm ra cây trâm đẹp nhất, rồi tự tay chạm khắc một chiếc trâm gỗ cho họ.
Họ vẫn luôn nghĩ đó là do Lý Nhị Ngưu làm.
Nhưng tay hắn làm sao mà khéo được đến vậy?
Con thỏ hoang, cũng là ta tự tay bẫy được.
Mỗi lần sinh tử cận kề, ta đều lẩm nhẩm cầu xin:
"Sơn thần, sơn thần, xin hãy bảo vệ ta."
Thực ra, vị sơn thần ta nói đến…
Chính là ta.
Là ta, tự cầu nguyện với chính mình.
Lặp đi lặp lại một lời nhắc nhở—Thính Ngân. Thính Ngân.
Không bao giờ được từ bỏ chính mình.
Thính Ngân—Ngươi vĩnh viễn không bao giờ chịu thua.
Khi ta xách đầu của Yên Vương, bước lên tường thành, quẳng nó vào giữa đám binh sĩ còn đang ngoan cố chống cự.
Nhìn thấy nhuệ khí của chúng lập tức sụp đổ.
Mà ở hướng khác, Thẩm Niệm Chương đã dẫn quân đánh sập lớp phòng thủ cuối cùng của Yên Đô.
Hắn lao đến bên cạnh ta, một tay đỡ lấy ta đang lảo đảo sắp ngã.
Trên đỉnh tường thành Yên Quốc, đại kỳ của Ung Quốc phần phật tung bay.
Lúc này, ta mới có thể an tâm ngất đi.
Vì ta biết—Thẩm Niệm Chương nhất định sẽ đón lấy ta.
51
Sau khi thanh trừng xong Ung Quốc, thu hồi quyền lực về tay, Chu Lăng bị áp giải đến trước mặt ta.
Ta sai người nhà họ Tạ mang một thanh đại đao tới, c.h.é.m đứt đôi chân của hắn.
"Đây là đôi chân mà Tạ tiểu tướng quân đã mất."
Tiếp đó, ta bảo Trương Kiều Kiều nhận lấy thanh đao, chặt đi hai ngón tay của hắn.
"Trương tướng quân tại Kỳ Môn Quan đã mất đi hai ngón tay."
Chu Lăng đau đớn gào thét, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một đám người dày đặc sau lưng ta, tất cả đều là thân nhân của những binh sĩ đã c.h.ế.t trong trận chiến ấy.
Hắn lập tức hoảng hốt đến mức toàn thân run rẩy.
Thanh đao được chuyền tay nhau, từng người một cắt xuống một miếng thịt, từng chút từng chút một, để hắn c.h.ế.t trong nỗi thống khổ của lăng trì.
Sau khi chiếm lĩnh Yên Quốc, ta bưng một chén rượu độc, nhìn xuống Sử Bình, nay đã trở thành tù nhân.
"Giải dược của Thẩm Niệm Chương đâu? Giao ra, ta có thể tha mạng cho ngươi."
Thẩm Niệm Chương đã cùng ta c.h.é.m g.i.ế.c mở đường thoát khỏi Kỳ Môn Quan, nhưng trên vũ khí của Yên Quân đều có tẩm độc. Các ngự y của Ung Quốc đã dốc hết cách mà vẫn không thể chữa trị.
Sử Bình bật cười lớn.
"Làm gì có giải dược? Độc ấy là vô phương cứu chữa, hắn chỉ có thể từng chút một mà kiệt quệ đến chết!"
"Vậy thì không cần phí lời nữa."
Ta khẽ nói một tiếng "xin lỗi", bước lên định tự tay dốc chén rượu độc vào miệng hắn.
Từ góc độ của hắn, ta chính là kẻ gián tiếp khiến nước hắn diệt vong.
Hắn hận ta đến thấu xương, điều đó là đương nhiên.
Từ góc độ của ta, nếu năm đó không kéo Thi Quốc vào cuộc, nước mất chính là Ung Quốc.