Thính Ngân - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-02-22 22:37:14
Lượt xem: 127
Hơn nữa, hắn đã mất quá nhiều máu, cơ hội cứu sống gần như bằng không.
Chậm rãi chờ c.h.ế.t như thế này, thực sự quá đau đớn.
Tay ta run rẩy, cầm lấy lưỡi dao, từng chút từng chút đ.â.m vào tim hắn.
Giây phút hấp hối, hắn thì thào lặp đi lặp lại:
"Điện hạ... Điện hạ... Người nhất định phải... sống thật tốt..."
Rồi im bặt.
Rất lâu sau, ta mới buông con d.a.o ra.
Trước mắt ta tối sầm từng cơn.
Cảm giác bản thân sắp ngã quỵ.
Ta cố gắng lê thân đến một góc khuất, cuối cùng không trụ được nữa, gục xuống.
Ở lại gần xe ngựa quá nguy hiểm, quân địch có thể tìm thấy ta bất cứ lúc nào.
Ta không thể để bọn chúng tìm được.
Trước khi mất đi ý thức, ta lặng lẽ nhẩm trong lòng:
"Đúng vậy, ta phải sống..."
"Chỉ khi còn sống, ta mới có thể báo thù."
"Sơn thần ơi, hãy phù hộ cho ta sống sót quay về."
Trước mắt ta, m.á.u đỏ ngập trời, rồi tất cả bị bóng tối nuốt chửng.
42
Khi ta tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân chấn động theo từng nhịp bước chân.
Gắng gượng mở mắt, ta phát hiện mình đang được một người cõng trên lưng, trèo qua con đường núi gập ghềnh hiểm trở.
Cành cây sắc nhọn quẹt ngang, để lại một vết cắt trên gương mặt tái nhợt của người đó.
Ta sững sờ kinh ngạc.
"Thẩm Niệm Chương? Sao ngươi lại ở đây?"
Trước khi xuất quân, ta đã để Thẩm Niệm Chương và thừa tướng trấn giữ Ung Đô.
Hắn cõng ta đi mãi, đến tận một nơi rừng núi rậm rạp, vách đá cheo leo hiểm trở, mới nhẹ nhàng đặt ta xuống.
Dáng vẻ tuấn tú của hắn nay đã hốc hác vô cùng, tựa như nhiều ngày chưa chợp mắt.
Trên mặt, trên tay hắn có vô số vết thương nhỏ, tóc dài lộn xộn, y phục nhăn nhúm bẩn bụi.
Trông chẳng khác nào một kẻ chật vật trốn chạy.
Hắn cất giọng khàn khàn.
"A Ngân, là Chu Lăng."
"Chu Lăng đã phản bội nàng."
Từ lâu, biên quan đã gửi chiến báo khẩn cấp, nhưng bị Chu Lăng giấu nhẹm, mãi đến khi tình thế không thể che giấu nữa mới trình lên.
Kỳ Môn Quan thực ra đã thất thủ từ sớm, quân địch đã tiến sâu vào nội địa Ung Quốc.
Hắn che giấu quân tình, lừa ta đến đây để Yên Quân phục kích ta.
Không những thế, hắn còn xúi giục Lý Nhị Ngưu làm phản.
Hai người đó đã kiểm soát phần lớn quan viên trong triều, tuyên bố muốn phế bỏ quyền giám quốc của công chúa, để hoàng đế thực sự nắm giữ hoàng quyền.
Tin tức ta gặp nạn ở Kỳ Môn Quan truyền về Ung Đô, Thẩm Niệm Chương không cần nghĩ ngợi, lập tức lên ngựa phi thẳng đến đây tìm ta.
Không ai có thể cản hắn lại.
Ngày ta ngất xỉu trong nơi ẩn nấp, Yên Quân đã quay lại dọn dẹp chiến trường, ráo riết lùng sục tung tích ta.
Nhưng không tìm được.
Chờ quân địch rời đi, Thẩm Niệm Chương mới đến nơi, dò xét từng tấc đất một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-37.html.]
Hắn đã tìm suốt nhiều ngày.
Mới cuối cùng phát hiện ra ta.
Ta là mối họa lớn đối với Yên Quân, đương nhiên chúng hạ lệnh truy lùng gắt gao—
Phải bắt sống hoặc tìm xác bằng được.
Khắp nơi đều có quân địch lùng sục.
Thẩm Niệm Chương mang theo một ta hôn mê, trốn chui trốn nhủi khắp núi rừng.
Vừa rồi suýt nữa bị một toán lính địch phát hiện, hắn đành tiếp tục cõng ta bỏ trốn, ròng rã suốt mấy ngày liền.
Ta chỉ tỉnh táo được một lúc, toàn thân vẫn đau đớn tê dại.
Thương thế đã được hắn băng bó, nhưng không có đủ thuốc men, vết thương hồi phục rất chậm.
Sau đó, ta lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Thẩm Niệm Chương sợ rằng ta ngủ quá lâu sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Trên đường chạy trốn, hắn không ngừng lải nhải bên tai ta, cố gắng giữ ta tỉnh táo:
"A Ngân, đừng ngủ, sắp đến thôn trang rồi, ta sẽ tìm thuốc cho nàng."
"Đừng nhắm mắt, ta xin nàng đấy."
"Không được ngủ!"
"A Ngân, nàng nhất định không được chết. Nàng quên rồi sao? Nàngi còn nợ ta một con gà quay. Nếu nàng c.h.ế.t rồi, ta sẽ làm quỷ bám theo nàng đến cùng."
"..."
Ta bất đắc dĩ hừ nhẹ hai tiếng, coi như đáp lời hắn.
Thẩm Niệm Chương vẫn là Thẩm Niệm Chương.
Dù trong mắt người đời, hắn là một nhân vật đáng sợ, tâm cơ sâu thẳm, mưu lược khó lường.
Nhưng trong mắt ta, hắn vẫn là kẻ hay lải nhải ngày nào.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hiếm hoi lắm ta mới để bản thân suy nghĩ miên man.
Nửa đời này, bất kể thành bại, ta chưa bao giờ hối hận bất cứ điều gì.
Hồng Trần Vô Định
Chỉ duy nhất một chuyện khiến ta tiếc nuối—Ngày đầu tiên ta gặp Thẩm Niệm Chương.
Chỉ vì tiện tay lấy đi con gà quay của hắn, mà ta lại nợ hắn cả một đời.
Nhờ có hắn không ngừng gọi ta, giữ ta tỉnh táo, ta gắng gượng cầm cự qua cơn nguy kịch.
Hắn tìm được thuốc chữa thương cho ta, cứ tưởng tình thế đã tốt hơn một chút—
Thì một toán Yên Quân phát hiện ra chúng ta, nhanh chóng bao vây lại.
Thẩm Niệm Chương đặt ta vào trong hang động, rút kiếm nghênh chiến.
Ngay cả khi quần áo rách rưới, toàn thân nhếch nhác, hắn vẫn đứng đó, tao nhã mà kiêu ngạo.
Lưỡi kiếm trong tay hắn còn vương vết m.á.u đã khô.
Vững vàng không gì lay chuyển.
Ngọn gió nhẹ lướt qua, làm vạt áo hắn khẽ lay động.
Bất giác, ta nhớ lại lời Sương Vân từng nói:
"…Chỉ là ta có chút xúc động, công tử cuối cùng đã trở thành con người mà ngài ấy vốn nên trở thành.."
Nàng nói, Thẩm Niệm Chương vốn là kỳ tài trời sinh.
Khi huynh trưởng còn chật vật với những bài thơ khó hiểu, hắn chỉ nghiêng đầu, thoáng suy nghĩ đã có thể lĩnh hội toàn bộ ý tứ.
Thẩm gia vui mừng khôn xiết, mời về cả một nhóm danh sĩ dạy hắn.
Tuổi nhỏ, hắn đáng yêu ngoan ngoãn, tinh thông cầm kỳ thư họa, cực kỳ hiểu chuyện, ai ai cũng quý mến.
Lớn hơn chút nữa, hắn càng sớm trưởng thành, chủ động giúp huynh trưởng quản lý gia nghiệp, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến cửa hàng của Thẩm gia phồn thịnh chưa từng có.
Mọi người đều nghĩ rằng, hắn nhất định sẽ có một tiền đồ rực rỡ.
Chỉ tiếc rằng, cuộc đời xoay vần, tất cả những con người năm đó, những chuyện năm đó, đều đi ngược lại mong đợi.