Thính Ngân - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:35:40
Lượt xem: 155
38
Trương Kiều Kiều những năm gần đây đóng quân trấn giữ biên cương, lần này trở về đô thành báo cáo công việc, vừa hay đi theo ta.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng lập tức nóng nảy, quát lớn:
"Ngươi bớt vu khống bừa bãi đi! Ai biết được có phải ngươi tự biên tự diễn không?"
Công chúa Thi Quốc run rẩy, co rúm lại, dáng vẻ càng thêm đáng thương. Nàng có vẻ như thật sự rất sợ hãi.
Ta bước tới trước mặt nàng, ngồi xuống, quan sát kỹ lưỡng.
Trên mặt nàng có rất nhiều vết bầm tím, trông giống như bị đánh do phản kháng. Khóe miệng vẫn còn rỉ máu.
Người khác vừa đến gần, nàng liền hoảng hốt lùi lại theo bản năng.
Ta nắm chặt lấy nàng.
Cởi áo khoác ngoài, đắp lên người nàng, che đi thân thể xơ xác không che đậy dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
Nàng ngẩn ngơ nhìn ta.
Ta đứng thẳng dậy, cúi xuống nhìn nàng từ trên cao, bình thản nói:
"Ba ngày trước, ngươi nhờ người lấy về một gói xuân dược. Thật ra ta biết."
Ban đầu, ta nghĩ nàng muốn nhân dịp yến tiệc bỏ thuốc ta, khiến ta thất thố trước bàn dân thiên hạ.
Bây giờ xem ra, gan nàng cũng không lớn đến thế, chỉ dám tự hạ dược chính mình, rồi đổ vấy tội lỗi lên ta, hy vọng làm hoen ố hình tượng của ta trong mắt người trong lòng nàng.
Ta lại nói tiếp: "Ba ngày trước, ta đã cho người tráo thuốc của ngươi thành đường phèn rồi."
Nàng lần nữa run lên.
Hồng Trần Vô Định
Điều đó có nghĩa là, dù nàng muốn hại ta hay muốn gài bẫy ta, thì thuốc kia đều không có tác dụng.
Nhưng nàng vẫn bị làm nhục, lại còn bị cả thiên hạ chứng kiến.
Sắc mặt công chúa Thi Quốc trở nên mờ mịt, cuối cùng mở miệng, giọng khàn khàn:
"Ta... ta chỉ định giả vờ..."
Không ngờ thật sự bị cưỡng bức.
Âm mưu vu khống ta của nàng đã thất bại, nhưng vẫn có kẻ đứng sau giật dây, lợi dụng nàng để tiếp tục kế hoạch.
Toàn bộ sợ hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng trên gương mặt nàng đều là thật.
Trước sự chứng kiến của bao người, nàng không còn chỗ nào để trốn tránh.
Cả người nàng co rúm lại, thất thần đến mức không thể bật ra tiếng.
Lúc này, thị vệ đã lôi được kẻ phạm tội ra từ khu vực lân cận, áp giải tới trước mặt ta.
Không ngờ lại là một phó tướng của triều ta.
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy ta, hắn sợ hãi đến mức tỉnh rượu ngay lập tức, luống cuống không thôi.
Hiểu rõ bản thân đã phạm phải sai lầm lớn khi say rượu, hắn đột nhiên quỳ sụp xuống, nói:
"Thần nguyện chịu trách nhiệm! Thần có thể cưới nàng!"
Ta ra hiệu cho Trương Kiều Kiều đá hắn một cú thật mạnh.
"Không đến lượt ngươi lên tiếng."
Ta kéo công chúa Thi Quốc đứng dậy, cài từng chiếc khuy áo khoác bên ngoài cho nàng, rồi đặt một con d.a.o găm vào tay nàng.
"Đứng dậy, ngươi chỉ mất đi sự trong sạch, chứ không phải mạng sống."
"Không c.h.ế.t được thì tự mình xử lý hắn đi."
Nàng ngây người.
Tên phó tướng kia hoảng loạn đến cực độ. Lúc đầu hắn chỉ có chút lo lắng, nhưng bây giờ nhận ra tình hình nghiêm trọng, cuối cùng cũng biết sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-34.html.]
Hắn vội vàng dập đầu cầu xin ta tha mạng.
Những đồng liêu đứng bên cạnh cũng thay hắn cầu tình, nói rằng dù gì đi nữa, hắn cũng là một tướng quân từng đổ m.á.u vì đất nước.
Ta lạnh nhạt hỏi:
"Còn nhớ quân lệnh không?"
Phó tướng cứng đờ, im lặng rất lâu, sau cùng cúi đầu, giọng tràn đầy hối hận:
"Thần... biết tội."
Hắn đã bảo vệ đất nước, vào sinh ra tử, vì thế được phong quan tiến chức, hưởng bổng lộc hậu hĩnh. Nhưng hắn cũng đã phạm quân lệnh, cưỡng bức người khác, vậy nên phải chịu hình phạt xứng đáng.
Công chúa cầm chặt con d.a.o găm, đứng yên rất lâu, cuối cùng từng bước tiến về phía phó tướng, đ.â.m thẳng vào tim hắn.
Hắn khỏe hơn nàng rất nhiều, nếu muốn chống cự thì quá dễ dàng, nhưng nàng đang khoác áo choàng của ta, tựa như khoác lên hoàng bào, không ai dám động vào nàng.
Đụng vào nàng, không chỉ hắn chết, mà cả gia tộc hắn cũng không thể thoát tội.
Nhìn t.h.i t.h.ể phó tướng, ta khép mắt hắn lại, ra lệnh:
"Hậu táng."
Vẫn còn hai người nữa—tỳ nữ của công chúa Thi Quốc và công chúa Niết Quốc.
Ta ra hiệu cho thị vệ lập tức bắt giữ bọn họ ngay tại chỗ.
Hai người họ kinh hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta quay sang công chúa Thi Quốc, người vẫn đờ đẫn nhìn bàn tay dính đầy máu, nhẹ giọng nói:
"Ta biết ngươi không phải công chúa Thi Quốc. Ngươi là gian tế, đúng không?"
Cả đại sảnh ồ lên.
Nàng không phủ nhận, xem như đã thừa nhận.
Ta chỉ vào hai người còn lại, tiếp tục nói:
"Ngươi không biết, nhưng bọn họ cũng là gian tế."
Thực ra, công chúa Niết Quốc thật sự đã bị ám sát trên đường đến Ung Quốc.
Người hiện tại chỉ là một kẻ giả mạo.
Niết Quốc có quá nhiều công chúa, hơn nữa đều được nuôi dưỡng trong thâm cung, không ai nghi ngờ.
Ta đoán tất cả đều là gian tế của Yên Quốc.
Kẻ mạo danh công chúa Niết Quốc mới là quân cờ thực sự, còn công chúa Thi Quốc giả chỉ là con tốt thí, dùng để thu hút sự chú ý.
Một sáng, một tối—Sáng là con tốt, dễ dàng bị phát hiện.
Đóng giả công chúa Thi Quốc mà ngay cả chữ của nước mình cũng không biết đọc, kẻ nào mà tin?
Người Yên Quốc tính toán rằng, nếu ta bắt được con tốt này, chắc chắn sẽ mất cảnh giác với quân cờ thực sự.
Ta nhìn công chúa Niết Quốc giả mạo.
"Ngươi đã biết đối phương chỉ là quân cờ bị bỏ đi."
Nhưng công chúa Thi Quốc giả thì không biết những kẻ khác cũng là nội gián.
Người đã sắp đặt chuyện nàng bị làm nhục, chính là hai kẻ này.
Hai gian tế bị bắt trợn trừng mắt, không thể tin được kế hoạch đã bị ta nhìn thấu.
Ta chỉ vào tỳ nữ, nói với công chúa Thi Quốc giả:
"Một tỳ nữ trung thành, khi tìm thấy chủ nhân, sẽ không cố ý nhấn mạnh thân thế đáng thương hay tình cảnh bi thảm của nàng. Mục đích của ả chỉ là lợi dụng ngươi để thu hút sự chú ý."
Nàng nhìn ta, dường như đã hiểu.
Sau đó, nàng lao đến, siết chặt cổ tỳ nữ, dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t ả.