Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:33:57
Lượt xem: 173

Ta quan sát cánh đồng lúa gần đó—Hệ thống thoát nước hoạt động hiệu quả.

 

Những thửa ruộng, ngày trước chỉ cần mưa lớn là ngập úng, nay vẫn đứng vững tươi tốt.

 

Xa xa, có vài làn khói bếp bốc lên, có lẽ một ngôi làng nào đó đang chuẩn bị bữa cơm chiều.

 

Bất chợt, một nỗi xúc động khó tả trào dâng trong ta.

 

Ta quay sang bên cạnh, Thẩm Niệm Chương đứng ngay đó.

 

Dáng vẻ rõ ràng là một vị công tử tuấn mỹ, nhưng lại ướt sũng như chuột lột.

 

Sương Vân trú trong xe, lo lắng gọi:

 

“Điện hạ, công tử, hai người đừng để mắc mưa kẻo bệnh mất!”

 

Phu xe cười lớn, giọng sang sảng:

 

“Thanh niên trai tráng, sợ gì một trận mưa!”

 

Ta đột nhiên nói:

 

“Chúng ta đi chặn cái lỗ kia lại đi.”

 

Ở một ruộng nước gần đó, miệng nước bị vỡ, dòng nước đục tràn vào không ngừng.

 

Ta xắn tay áo lên, bước thẳng xuống nước.

 

Thẩm Niệm Chương và phu xe cũng lao theo, Sương Vân lo lắng quá cũng vội vàng đi xuống, đám thị vệ thì đứng yên bất động.

 

Cùng nhau bịt lại lỗ hổng, còn bắt được mấy con cá chép trốn ra từ ao nước.

 

Đi ngang một ngôi miếu đổ nát, ta dẫn mọi người vào tránh mưa, nhóm lửa nướng cá ăn.

 

Màn mưa vô tận, ngôi miếu hoang lộng gió, đống lửa ấm áp và bập bùng sáng.

 

Hôm ấy, là mùa hạ năm Thừa Bình thứ chín.

 

35

 

Trên đường đến Lâm Thành, ta gặp lại một người cũ.

 

Khi rời khỏi sòng bạc, ta tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tại khu kỹ viện ven sông.

 

Đó là Oanh Nương.

 

Người mà ta tưởng rằng đã rời khỏi chốn thanh lâu, trở về quê hương sinh sống.

 

Người đời chỉ biết công chúa Ung Quốc mang phong hiệu Trường Chiêu, không ai biết tên thật của ta.

 

Vì vậy, khi ta dẫn theo thị vệ hoàng gia bước lên thanh lâu tìm nàng, Oanh Nương sững sờ đến mức cứng miệng.

 

Ngay sau đó, đôi mắt nàng run rẩy, lệ rơi không ngừng, vừa vui mừng, vừa xúc động.

 

“A Ngân, ngươi đã trở thành một đại cô nương rồi.”

 

Nàng già đi đôi chút, trên mặt hiện lên vẻ tiều tụy và đắng cay, nhiều hơn tuổi tác của nàng rất nhiều.

 

Ban đầu, ta nghĩ rằng ai đó đã cưỡng ép nàng trở lại kỹ viện.

 

Nhưng nàng nói, chính nàng tự nguyện quay về.

 

Oanh Nương trở lại cố hương, gặp lại cha mẹ và huynh đệ mà nàng hằng mong nhớ.

 

Nhưng tình thân không đẹp đẽ như nàng từng tưởng tượng.

 

Cha mẹ không thể quên được quá khứ của nàng, huynh đệ cũng không thể bỏ qua chuyện nàng từng là kỹ nữ.

 

Những người hàng xóm láng giềng thì xem nàng như ô uế.

 

Nàng không thể thành thân như những nữ nhân khác, bị xa lánh vì tuổi đã lớn, lại không còn trong sạch.

 

Gia đình nàng cười nói với nàng, vờ vịt yêu thương nàng, nhưng rồi ép nàng giao ra toàn bộ số tiền dành dụm.

 

Bị bòn rút đến một đồng cũng không còn, nàng không còn kế sinh nhai, cuối cùng phải quay về nơi này.

 

Chỉ khi đã rời đi, nàng mới nhận ra—Nàng không còn cách nào rời khỏi nơi này nữa.

Hồng Trần Vô Định

 

Nhưng năm tháng đã trôi qua, sắc đẹp cũng không còn như trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-31.html.]

 

Khách nhân ngày càng ít, khiến cuộc sống càng thêm khốn khó.

 

Một lần nọ, nàng gặp phải kẻ độc ác, bị chuốc độc, hủy hoại giọng hát.

 

Từ đó, cuộc đời nàng đã định sẵn sẽ kết thúc trong bi ai và tuyệt vọng.

 

Nàng ôm lấy một cây tỳ bà cũ, nhẹ giọng than thở:

 

“Tiếc thật. Giọng ta đã hỏng rồi. Không thể hát cho ngươi nghe nữa.”

 

Ta nhìn nàng thật lâu.

 

Sau đó giật lấy cây đàn, xoay người bước ra ngoài.

 

“Ngươi chỉ già đi vài tuổi, đâu phải sắp chết. Đi theo ta.”

 

Ta từng nghĩ rằng, chỉ cần giúp nàng một lần, nàng sẽ có một cuộc sống viên mãn.

 

Sau này nhìn lại, ta khi đó vẫn còn non nớt, chưa thể chạm đến gốc rễ vấn đề.

 

Ta nhớ rằng, nàng rất giỏi vẽ tranh.

 

Nhưng tranh của kỹ nữ, dẫu tinh tế đến đâu, cũng không bao giờ được coi trọng như tranh của văn nhân danh sĩ.

 

Sau khi trở lại Ung Đô, ta cho nàng gia nhập đội ngũ quan viên của Tư Thiên Giám, cùng đi đo đạc địa hình, vẽ bản đồ lãnh thổ Ung Quốc.

 

Khi quốc gia không ngừng bành trướng, bản đồ mới cũng cần liên tục cập nhật.

 

Oanh Nương mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn đi theo nhóm khảo sát rời khỏi đô thành.

 

Về phần Thẩm Niệm Chương, ta ném hắn vào Mạc Liêu Phủ.

 

Không biết vì sao, đám mưu sĩ già nua cực kỳ không thích hắn.

 

Có lẽ bọn họ nghĩ rằng hắn chỉ là một kẻ mặt trắng được công chúa mang đến để tô điểm danh tiếng.

 

Nhưng chưa đầy một tháng sau, mưu sĩ có thâm niên lâu đời nhất hớt hải chạy đến tìm ta, kích động nói:

 

“Điện hạ, điện hạ, người đúng là có mắt nhìn người!”

 

Thẩm Niệm Chương chưa từng là kẻ ngu dốt.

 

Vấn đề chỉ là hắn có muốn sử dụng trí tuệ của mình hay không.

 

Một khi hắn đã quyết tâm, thì thu phục lòng người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi người, ta gọi Sương Vân đến, hỏi nàng:

 

“Giờ chủ cũ của ngươi đã trở về. Ngươi có thể chọn đi theo hắn.”

 

Những năm qua, Sương Vân chưa từng phụ lòng giao phó của Thẩm Niệm Chương.

 

Khi ta bận rộn triều chính, nàng luôn cẩn thận chăm sóc ta, dù trong điều kiện khắc nghiệt thế nào, nàng cũng chuẩn bị bữa ăn chu toàn, chỉnh trang y phục, chải tóc gọn gàng.

 

Lý Nhị Ngưu đôi khi cảm thán, nhờ có nàng, hắn cuối cùng cũng không phải tự cầm kim thêu vá áo cho ta nữa.

 

Tại Lâm Thành, khi nhìn thấy Thẩm Niệm Chương sau bao năm xa cách, Sương Vân che miệng, suýt bật khóc ngay tại chỗ.

 

Ta nghĩ rằng nàng nhớ chủ cũ, muốn cho nàng cơ hội quay về.

 

Nhưng nàng quỳ xuống, kiên quyết nói:

 

[“Không đời nào có chuyện một tôi tớ phục vụ hai chủ nhân.”

 

“Thần đã đi theo điện hạ, thì sẽ mãi mãi đi theo điện hạ.”

 

“Chỉ là thần có chút xúc động—công tử cuối cùng đã trở thành con người mà ngài ấy vốn nên trở thành.”]

 

Nàng nhìn Thẩm Niệm Chương—Từ một tên công tử bột vô dụng, thành một bậc tài tử kiệt xuất, văn võ song toàn.

 

Nàng lại muốn khóc nữa.

 

Ta trấn an nàng, rồi không nhắc lại chuyện này nữa.

 

Triều chính vụn vặt, rườm rà, thời gian lặng lẽ trôi qua.

 

Chớp mắt, lại thêm một năm.

 

Quan viên của Tư Thiên Giám sớm đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về đô thành.

Loading...