Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-02-22 22:32:43
Lượt xem: 197

34

 

Ta sớm đã nhận ra, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.

 

Mấy năm không gặp, Thẩm Niệm Chương gầy đi rất nhiều, gần như trở thành một con người khác.

 

Nhưng vẻ mặt thấp thỏm bất an kia lại khiến ta nhớ đến đêm mưa năm ấy.

 

Hắn từng là một tiểu tử béo ú, tự ti nói rằng mình vừa xấu xí vừa vô dụng, sợ rằng ta sẽ ghét bỏ hắn.

 

Bây giờ, có lẽ hắn lại lo lắng rằng ta sẽ chê hắn ra tay quá tàn nhẫn.

 

Ta bất đắc dĩ thở dài.

 

Chưa đầy một khắc, thành chủ Lâm Thành dẫn binh mã hối hả lao đến.

 

Nhìn thấy sòng bạc ngập trong xác chết, hắn kinh hãi đến mức ngã xuống ngựa, lảo đảo chạy về phía ta, mồ hôi lạnh túa ra:

 

“Thần có tội! Thần đến chậm, mong điện hạ trách phạt.”

 

Binh lính tiếp quản dọn dẹp chiến trường, ta nắm lấy tay Thẩm Niệm Chương, kéo ống tay áo hắn lên.

 

Vết thương m.á.u thịt lật ra, nham nhở kinh khủng.

 

“Ngươi bị thương, phải lập tức bôi thuốc.”

 

Máu trên người hắn, ta không hề để tâm.

 

Bởi vì ta không phải ghét bỏ hắn g.i.ế.c người không chớp mắt.

 

Người m.á.u lạnh tàn nhẫn nhất, người sát phạt vô tình nhất, chính là ta.

 

Khi đến Lâm Thành, ta mới biết Thẩm gia đã rời đi từ lâu, không rõ tung tích.

 

Lúc chia tay, hắn nói sẽ đi tìm ta.

 

Nhưng ta là nữ đế của Ung Quốc, là kiêu hùng của thời loạn, là kẻ cướp đoạt quyền lực, bành trướng lãnh thổ bằng tham vọng vô biên.

 

Những người không liên quan, ở lại bên ta chỉ là gánh nặng.

 

Đó không phải là cuộc trùng phùng mà hắn mong muốn.

 

Hôm ấy, Thẩm Niệm Chương đã đuổi toàn bộ tiên sinh trong nhà, từ biệt phụ mẫu, huynh trưởng, một thân một mình, xuất hành bái sư.

 

Muốn học, tất nhiên phải bái danh sư giỏi nhất.

 

Những văn võ mưu lược đã bị phí hoài suốt bao năm, hắn cắn răng nhặt lại từng chút một.

 

Ngày qua ngày khổ luyện, vượt núi cao sông dài, đi ngàn dặm đường, để thay đổi, để trưởng thành, để tôi luyện chính mình.

 

Khi đó, hắn vẫn đang ở chỗ danh sư, từng bước tích lũy nhân mạch, chiêu mộ nhân tài.

 

Vị tiên sinh già rất yêu mến hắn, nói rằng cuối cùng hắn cũng dùng trí thông minh đúng chỗ, thường xuyên mời hắn đến uống trà đàm luận.

 

Một ngày nọ, tiên sinh vô tình để lộ, nói rằng gần đây nhặt được một kẻ đói sắp chết, định giữ lại làm thư đồng.

 

Thẩm Niệm Chương cảm thấy bất thường.

 

Một kẻ sắp c.h.ế.t đói, nếu ở chân tường thành, trong thôn xóm, bến đò, thì không có gì lạ.

 

Nhưng một kẻ như thế lại xuất hiện trong trang viên giữa núi sâu, cầu xin bố thí?

 

Rất không bình thường.

 

Hắn điều tra kỹ hơn, bắt được mật thám từ Thái Quốc.

 

Sau một trận tra tấn nghiêm khắc, mật thám kia buộc phải khai ra âm mưu của mình:—

 

Giả mạo bút tích tiên sinh, gửi thư cho ta, dụ ta rời khỏi vương đô, để thực hiện ám sát.

 

Hắn lo lắng ta gặp nguy hiểm, chạy suốt bốn ngày ba đêm, bất kể gió mưa sấm chớp, mới kịp đến nơi.

 

May mà đến kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-30.html.]

 

Đại phu tưới rượu mạnh lên vết thương.

 

Thẩm Niệm Chương mặt mũi tái nhợt, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ thoải mái như không.

 

Hắn không để tâm đến vết thương.

 

Hắn chỉ nhìn ta, thấp giọng nói: “A Ngân, ta sợ lắm.”

 

Nếu hắn đến muộn một chút thôi, kẻ thương tích đầy mình, có lẽ sẽ là ta.

 

Ta khựng lại trong chốc lát.

 

Thành chủ Lâm Thành ở ngoài chờ lệnh, ta đẩy cửa bước ra.

 

Thích khách và mật thám đã tra ra nguồn gốc, chính là do Thái Quốc sai đến.

 

Bọn chúng đã thâm nhập vào Lâm Thành từ lâu, vẫn luôn chờ đợi cơ hội hành động.

 

Một công chúa duy nhất, hơn nữa còn là Giám Quốc Công Chúa, suýt nữa bị ám sát ngay trên lãnh thổ của mình.

 

Dù ta đã hóa nguy thành an, thành chủ cũng không thoát được trách nhiệm.

 

Hắn cởi giáp, cầm nhánh gai, quỳ xuống chịu tội, không cầu thoát tội, chỉ cầu ta tha mạng cho vợ con trong nhà.

 

Hắn là người ta kéo từ Lương Quốc về, nếu là ở Lương Quốc, nếu Lương Vương bị ám sát hụt, toàn bộ quan viên của thành đều phải chịu tội.

 

Thành chủ bị tru di tam tộc cả họ, cũng không có gì quá đáng.

 

Ta đỡ hắn dậy, thản nhiên nói: “Khấu trừ bổng lộc mười năm.”

 

Hắn sững sờ trong chốc lát, sau đó dập đầu tạ ơn, nghẹn giọng nói:

 

“Điện hạ nhân từ.”

 

Ta biết vị thành chủ này là một thanh quan.

 

Bình thường, hắn chỉ dựa vào bổng lộc để nuôi sống cả gia đình, cuộc sống vốn đã chật vật.

 

Bây giờ bị trừ lương mười năm, e rằng sẽ càng khốn khó hơn nữa.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta lệnh cho Sương Vân đưa cho hắn một túi vàng, đủ để chi tiêu trong mười năm tới.

 

Thành chủ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, ta thản nhiên nói:

 

“Công tư phân minh, tội này không thể miễn, nên ta vẫn phạt bổng lộc, như vậy mới công bằng.

 

“Nhưng tư tình mà nói, ta thích những vị quan như ngươi, nên đây là phần ta bù cho ngươi.”

 

Thưởng phạt rõ ràng, ân uy song hành, cương nhu hòa hợp.

 

Thành chủ tay run run nhận lấy túi vàng, đột nhiên nước mắt già nua lăn dài, lại dập đầu thật mạnh:

 

“Điện hạ, lão thần nhất định sẽ cai trị Lâm Thành thật tốt, dốc hết sức mình… dốc hết sức mình..."

 

Trung thần hiền tài vốn khó tìm.

 

Vụ ám sát của Thái Quốc, có lẽ còn một tầng mưu mô khác.

 

Dù thất bại, nếu ta truy cứu trách nhiệm thành chủ, tức là tổn thất một vị trung thần, có thể còn làm suy giảm lòng dân.

 

Một kế sách quá hiểm độc.

 

Xác nhận Thẩm Niệm Chương vô sự, ta khởi hành trở về Vương Đô.

 

Hắn muốn đi theo ta, làm tướng quân hay mưu sĩ đều được.

 

Hắn dành nhiều năm khổ học, chính là để tìm ta. Ta gật đầu đồng ý.

 

Trên đường đi, mưa bão cuồng phong, Kỳ Thủy gầm thét không ngừng.

 

Ta hạ lệnh dừng xe, bước xuống, đội mưa đi về phía ruộng đồng bên đường.

 

Giữa trời đất tối sẫm, từng tầng mây đen đè nặng tận chân trời, những hạt mưa dày đặc như kim châm, từng luồng gió mạnh quất vào áo bào phần phật, người và xe ngựa đều nhỏ bé đến lạ thường.

Loading...