Thính Ngân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:02:53
Lượt xem: 479
Nhưng bây giờ…
Tỷ tỷ bị bán vào thanh lâu.
Hồng Trần Vô Định
Muội muội c.h.ế.t rồi.
Còn ta, cũng sắp bị đưa vào chợ buôn nô lệ, mặc người ta làm thịt sống.
Mẫu thân, lẽ ra không định chết.
Dù chỉ vì đứa con trong bụng, bà cũng muốn cố gắng sống thêm một khắc, một khắc nữa.
Nhưng thai nhi không còn.
Ba nữ nhi của bà, cũng không ai thoát khỏi kết cục bi thảm.
Bà bị làm nhục giữa phố chợ, mà phu quân thì thờ ơ, chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn.
Nhiều năm trước, số phận bà cũng thay đổi từ một lần bị lăng nhục.
Hết lần này đến lần khác, bà bị cuộc đời giày vò, chà đạp.
Bà quá tuyệt vọng.
Bà chỉ hối tiếc một điều…
Không thể bảo vệ ta.
Không thể ngăn ta khỏi số kiếp làm nô bộc.
Bà cảm thấy có lỗi với ta.
Vậy nên, ngàn lời vạn chữ, cuối cùng chỉ còn một câu duy nhất:
“A Ngân, mẫu thân có lỗi với con.”
3
Phụ thân ta là kẻ cặn bã.
Hắn hèn hạ, ích kỷ, bạc tình, độc ác, đến một điểm tốt cũng không tìm nổi.
Nhưng thế gian này bất công ở chỗ, không phải cứ có phẩm hạnh tốt đẹp thì đồng thời cũng có tài trí hơn người, cũng chẳng phải kẻ xấu xa thì nhất định ngu muội.
Phụ thân ta là kẻ cặn bã, nhưng điều đó không ngăn cản hắn có một bộ óc thông minh tuyệt đỉnh.
Từ nhỏ, hắn đã được ca tụng là thần đồng.
Phụ thân hắn, tức tổ phụ ta, cũng là một tiên sinh dạy học, nhưng cả đời chỉ dừng lại ở bậc đồng sinh, thi trượt kỳ thi Hương hết lần này đến lần khác. Đỗ đạt công danh trở thành chấp niệm lớn nhất đời ông.
Về sau, phụ thân ta ra đời.
Bảy tuổi làm thơ, chín tuổi viết phú, mười tuổi đọc hết Tứ Thư Ngũ Kinh, tiện miệng làm một bài vè lan truyền khắp mười dặm tám thôn. Danh xưng "thần đồng" cũng theo đó mà vang xa.
Tổ phụ ta hãnh diện vô cùng, dồn hết kỳ vọng vào đứa con trai duy nhất, dốc lòng nuôi dạy, mong hắn thành tài.
Nhưng khi ấy, triều đại đã đi đến những ngày cuối.
Phụ thân ta lớn lên, vẫn là tài tử vang danh, dễ dàng thi đỗ đồng sinh, rồi đến tú tài. Nhưng chưa kịp dự kỳ thi Hương, tiền triều đã diệt vong.
Giang sơn sụp đổ, thiên hạ rơi vào hỗn loạn.
Các thế lực lớn nhỏ nổi lên, tranh đấu không ngừng.
Nạn đói, ôn dịch, thiên tai bủa vây, không còn ai quan tâm đến khoa cử.
Cả đời trông ngóng con thi đỗ làm quan, tổ phụ ta không chịu nổi đả kích, uất hận mà bệnh chết.
Khác với phụ thân, nghe nói tổ phụ ta là người hiền lành.
Chỉ tiếc ông quá mức cưng chiều con trai, nuông chiều đến hư hỏng, sinh ra một kẻ ích kỷ vô sỉ.
Ngay khi phụ thân ông vừa mất, hắn liền giở thủ đoạn hèn hạ, cưỡng đoạt mẫu thân ta.
Nhưng có một điểm giống nhau—danh vị bảng vàng cũng là chấp niệm cả đời của hắn.
Hắn từng nổi danh thuở thiếu niên, nhưng cuối cùng chẳng được ai kỳ vọng, trôi dạt giữa biển người, chẳng ai còn nhắc đến hai chữ "thần đồng" nữa.
Mấy chục năm trôi qua, hắn vẫn chỉ là một tiên sinh nghèo khổ, không danh không phận.
Một kẻ tự cao tự đại như hắn, làm sao cam lòng cả đời vô danh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-3.html.]
Bây giờ, sau nhiều năm tranh chiến, thiên hạ coi như ổn định.
Triệu quốc chiếm được kinh thành cũ, trở thành quốc gia lớn mạnh nhất, đặt niên hiệu mới là "Thừa Bình", lần nữa mở khoa cử, chiêu mộ hiền tài thiên hạ.
Phụ thân ta như bắt được vàng.
Hắn tự tin mười phần, cầm ba mươi văn bạc làm lộ phí, ăn hai lạng đường cho chắc bụng, liền chuẩn bị lên đường.
Hắn thậm chí chẳng buồn quay đầu nhìn ta một lần.
Gã lái buôn cởi dây thừng trên cột cầu, kéo ta đi về hướng ngược lại.
Từ đây, trời cao đất rộng, đường ai nấy bước.
Hắn đi tìm tương lai rạng rỡ.
Còn ta, bị lôi đến chợ nô lệ, chờ ngày bị g.i.ế.c thịt.
Ta có lẽ… sẽ không bao giờ còn gặp lại phụ thân nữa.
Vậy nên, ta quỳ mạnh xuống đất.
Cất cao giọng gọi hắn: "Phụ thân!"
Hắn quay đầu nhìn.
Hai tay bị trói chặt, ta chống xuống đất, khó khăn cúi đầu dập mạnh, liên tục hơn chục cái, đến mức trán vỡ toác, m.á.u chảy đầm đìa xuống hai bên má.
Giọng ta run run, cố đè nén nước mắt:
["Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, không có cơ hội báo đáp ơn sinh thành.”
"Cầu chúc phụ thân lên đường bình an, sớm ngày công thành danh toại”.
"Lúc bà nội mất, người có để lại lời trăn trối.”
"Nữ nhi vẫn không dám nói, sợ phụ thân đau lòng. Nhưng hôm nay không nói, e rằng sau này không còn cơ hội nữa."]
Ta loạng choạng muốn tiến lên, nhưng đầu dập quá mạnh, mắt hoa lên, ngã sấp xuống đất.
Phụ thân ta luôn thờ ơ với tất cả, nhưng đối với mẫu thân hắn thì lại rất coi trọng.
Hắn đích thân bước tới, đứng trên cao nhìn xuống ta:
"Mẫu thân trước khi c.h.ế.t đã nói gì?"
Bà nội ta, c.h.ế.t quá đột ngột, đến lời trăn trối cũng chưa kịp để lại.
Hắn hoàn toàn không ngờ, bà ta thực ra có lời dặn trước khi mất.
Ta lảo đảo đứng dậy, tiến lại gần hắn, giọng bất giác thấp xuống, tỏ ra rụt rè:
"Bà nội nói…"
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Không hề do dự, đưa tay móc thẳng vào mắt hắn.
"Bà nội nói, ta còn nhỏ như vậy… mà đã ác độc đến thế."
Ta còn nhỏ, đánh không lại nam nhân trưởng thành.
Tay ta bị trói, nhưng vẫn có thể đánh vào chỗ yếu hại nhất của hắn, lấy mạng đổi mạng.
Phụ thân ta hét lên đau đớn, hai tay vô thức vươn lên cố gỡ tay ta ra.
Ta nhịn đau, dồn sức tung một cước.
Hắn ngã khỏi cầu.
Cả người rơi thẳng xuống dòng lũ cuồn cuộn.
Nước lũ vẫn chảy xiết về hướng đông.
Không biết hắn có còn sống hay không.
Không biết hắn có còn cơ hội trèo lên bờ, đến kinh thành ứng thí, công thành danh toại như hắn hằng mơ ước hay không.
Nhưng hắn có lẽ đã quên mất một chuyện—
Từ nhỏ, ta đã là đứa con khiến hắn ghét cay ghét đắng nhất.
Bởi vì ta sinh ra có cốt cách phản nghịch, kiêu ngạo không chịu khuất phục.