Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:53:59
Lượt xem: 278

29

 

Dù ta có thái độ cứng rắn, nhưng trong lòng hiểu rõ—Ung Quốc còn quá non trẻ, còn quá yếu.

 

Nếu Lương Quốc muốn đàn áp chúng ta, đó chẳng khác nào dễ như trở bàn tay.

 

Lương Quốc đã tích lũy thực lực nhiều năm, mạnh hơn ta rất nhiều.

 

Hơn nữa, Thi Quốc bên cạnh lại có quan hệ thân thiết với Lương Quốc, hai nước đã liên hôn suốt nhiều thế hệ.

 

Nếu hai nước này bắt tay cùng nhau đối phó với ta, Ung Quốc bây giờ sẽ không có chút sức kháng cự.

 

Lương Quốc còn nắm giữ một lợi thế trí mạng—Bọn chúng kiểm soát thượng du Kỳ Thủy, đã xây dựng một con đập lớn.

 

Muốn đối phó với hạ du Ung Quốc, bọn chúng thậm chí không cần dùng đến binh lực.

 

Chỉ cần—Mùa hạn hán, ngăn chặn nguồn nước. Mùa lũ lụt, xả lũ nhấn chìm.

 

Thế là có thể hủy diệt Ung Quốc, khiến chúng ta mắc kẹt giữa thiên tai triền miên.

 

Nhưng dù hiểu rõ điều đó, ta vẫn tuyệt đối không nhượng bộ.

 

Nếu ta bó tay dâng cống nạp, chỉ khiến Lương Quốc càng mạnh, Ung Quốc càng yếu, bách tính càng không thể sinh tồn.

 

Ung Quốc vốn đã đầy rẫy tai họa thiên nhiên, nếu còn bị bóc lột tận xương tủy, nội loạn sẽ bùng phát, sớm muộn gì cũng bị hủy diệt.

 

Nên dù chỉ một câu, ta cũng không thể đáp ứng.

 

Nhưng từ chối bọn chúng, tức là Ung Quốc sẽ đối diện với sự đàn áp từ Lương Quốc.

 

Ta không để lộ dù chỉ một chút hoảng loạn.

 

Chỉ dùng vài lời nói, dụ bọn chúng chạy sang Triệu Quốc.

 

Bề ngoài, ta giả vờ rất tự tin.

 

Lương Vương không dám tùy tiện đắc tội một đại quốc, nghe sứ thần hồi báo, tất nhiên phải phái người đến Triệu Quốc điều tra.

 

Từ khi sứ thần quay về Lương Quốc, đến lúc Lương Vương phái người đến Triệu Quốc, đến lúc đám người đó quay về báo tin, chí ít phải mất nửa năm.

 

Nếu trên đường lại gặp thiên tai, lũ lụt, hoặc chiến loạn làm trì hoãn hành trình, có khi còn mất thêm nhiều thời gian hơn nữa.

 

Đó là khoảng thời gian ta giành được cho Ung Quốc.

 

Trong khoảng thời gian quý giá này, ta lập tức hạ lệnh—

 

Suốt ngày đêm, xây dựng củng cố phòng tuyến biên giới với Lương Quốc, dựng tường cao hào sâu, gia cố công trình phòng thủ.

 

Chiêu mộ tráng đinh, huấn luyện binh mã.

 

Dẫn theo quan viên, dọc theo đê điều, từng tấc đất, từng bước khảo sát. Chọn địa điểm đào hồ, xây dựng thủy lợi.

 

Từ đầu xuân, đến cuối hạ năm sau, sang thu, vụ mùa đã thu hoạch hai đợt.

 

Năm nay không lụt, không hạn.

 

Là một năm hiếm hoi được mùa.

 

Sản lượng lương thực tốt hơn hẳn các năm trước.

 

Đám thương nhân đầu cơ lương thực trước kia đã bị ta g.i.ế.c sạch, không ai dám tích trữ đầu cơ nâng giá.

 

Bách tính cuối cùng cũng được ăn no nửa năm.

 

Nạn dân c.h.ế.t đói giảm bớt, lưu dân không còn trốn đi, quân đội cũng có đủ lương thảo.

 

Nhưng Lương Quốc càng lúc càng có nhiều động thái ngầm.

 

Trước đây, bọn chúng không thèm sáp nhập khu vực hạ du, bởi nơi này thiên tai loạn lạc, khó mà quản lý.

 

Ăn thì không ngon, nhả ra thì tiếc.

 

Thế nên bọn chúng chỉ dựng lên một con rối như Hà Thuận, để vơ vét tài nguyên, chứ không thèm bận tâm đến việc trị quốc.

 

Khi mới nghe tin Ung Quốc thành lập, bọn chúng chỉ đợi xem ta thất bại.

 

Tin chắc rằng Ung Quốc sẽ không trụ nổi, sớm muộn gì cũng chui rúc về lại Hành Nhai Sơn.

 

Nhưng càng đợi, Ung Quốc càng vững vàng.

 

Lương Vương muốn đàn áp ta, nhưng lại lo lắng về chỗ dựa của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-26.html.]

 

Sau khi đợi mãi cuối cùng cũng nghe tin sứ thần trở về, hắn mới phát hiện—

 

Hắn bị ta lừa rồi.

 

Triệu Quốc quả thực có một vị quan tên Trương Văn Cảnh.

 

Khi khoa cử vừa khôi phục, hắn ba lần đạt trạng nguyên, chói lọi rực rỡ.

 

Nhưng…

 

Hắn đã bị đày khỏi kinh đô.

 

Hắn lừa dối hầu gia, đắc tội thế gia, còn bị tướng quân Triệu Thành chán ghét, tiểu hoàng đế Triệu Quốc liền nghe theo, đuổi hắn đi.

 

Vậy nên, ta làm gì có chỗ dựa lớn nào ở Triệu Quốc.

 

Phụ thân ta bây giờ chỉ là một quan viên bị thất thế.

 

Triệu Quốc sẽ không bận tâm đến chuyện của một tiểu quốc xa xôi như Ung Quốc.

 

Sự thật đúng là ta và Trương Văn Cảnh có quan hệ phụ tử.

 

Nhưng chỉ cần trộn một chút giả vào sự thật, thì lời nói dối mới khó bị vạch trần.

 

Chỉ bằng vài câu, ta đã dắt mũi Lương Vương gần một năm.

 

Khi đám sứ thần thảm hại trở về, bọn chúng chẳng khác gì đám dân chạy nạn.

 

Vừa khóc vừa kể lể—

 

Đi xe ngựa thì bị bắt cóc.

 

Đi thuyền thì bị ai đó đá xuống sông.

 

Cưỡi ngựa thì gặp ngựa phát điên, quăng xuống hố.

 

Đủ loại bi kịch thảm thiết.

 

Lương Vương đẩy mạnh vị phi tần trong lòng, giận dữ đập bàn:

 

“Bảo sao mất lâu như thế!”

 

“Thì ra là bọn chúng cố ý câu giờ!”

 

Cuối đông, năm đầu tiên Ung Quốc lập quốc.

 

Lương Quốc chủ động phát động chiến tranh.

 

30

 

Thú hoang trong rừng khi mới sinh còn non yếu, nhưng khi trưởng thành lại hung hãn tàn bạo.

 

Chỉ có thể g.i.ế.c nó khi còn nhỏ, đó mới là cách dễ dàng nhất.

 

Lương Quốc mất đi cơ hội bóp c.h.ế.t Ung Quốc ngay từ lúc lập quốc, khiến ta có thời gian để lớn mạnh.

 

Bây giờ muốn tiêu diệt Ung Quốc, không còn dễ nữa.

 

Lương Quốc tưởng rằng có thể dễ dàng chiến thắng trong trận chiến này.

 

Nhưng chiến sự kéo dài mãi, chẳng những không thắng được, mà còn đánh đến hơn một năm.

 

Bị cuốn vào vũng lầy chiến sự, Lương Quốc tự làm khó chính mình.

 

Binh khí, lương thảo ngày càng cạn kiệt, quân đội càng lúc càng hao tổn.

 

Dĩ nhiên, Ung Quốc còn khổ sở hơn.

 

Đã hơn hai năm, vẫn chưa xây nổi một tòa cung điện.

 

Ta và Lý Nhị Ngưu vẫn còn ở phủ thành chủ cũ của Vệ Thành.

 

Dinh thự xa hoa mà Hà Thuận mở rộng ngày nào, ngay cả tường cũng bị tháo xuống, đem gạch đi xây thành lũy.

 

Tất cả tài vật đều bị chuyển ra chiến tuyến, chỉ để lại mấy gian nhà tồi tàn và một đại sảnh nghị sự.

 

Nhìn thật thảm hại.

 

Nhưng dù hậu phương có kham khổ đến mức nào, tiền tuyến chưa từng lùi một bước.

 

Hồng Trần Vô Định

Thậm chí, còn đẩy lùi quân đội Lương Quốc, tiến sâu vào lãnh thổ địch.

Loading...