Thính Ngân - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:50:25
Lượt xem: 279
Lúc ta sinh ra, chỉ được đặt một cái tên thấp hèn. Mẫu thân ta biết nghe chẳng hay, đã cầu xin phụ thân rất lâu, hắn mới tùy tay viết xuống hai câu thơ, rồi lại tùy tay chọn hai chữ.
Ý tứ là nhạt danh lợi, cao thấp giàu nghèo cũng tự đắc mà thôi.
Nhưng chính hắn lại tham danh đoạt lợi, lại muốn ta nhạt danh bất tranh?
Ta cố tình tranh, cố tình đoạt.
Ta dã tâm bừng bừng, từng bước tính toán, không từ thủ đoạn.
Cổng thành chậm rãi mở ra, ta nhìn thẳng vào thành chủ.
“Ta đã hứa với ngươi, ra khỏi thành sẽ thả nàng ta.”
Ánh mắt ta rơi xuống nữ nhân tội ác đầy mình kia, tay ta siết chặt—không hề do dự cắt đứt huyết quản của ả, rồi vứt xuống khỏi lưng ngựa.
“Nhưng ta chưa từng nói, nhất định sẽ rời khỏi thành.”
Máu tươi đỏ thẫm, hòa vào ánh dương chói rực, đổ dài trên đường phố.
Lấy huyết tế binh đao.
Ta đã thúc ngựa đến cổng, nhưng lại quay đầu trở lại, đồng thời phát tín hiệu.
Giây phút cổng thành mở toang, toán nhân mã mai phục bên ngoài dấy bụi cuồn cuộn, ào ạt xông vào.
Dùng con tin tạo ra ảo giác “chỉ muốn tiền rồi bỏ trốn”, thực chất là dụ quân phòng thành tự động mở cổng, tiện bề đánh úp.
Ban đầu dự định phải cưỡng công, nhưng có cơ hội tốt hơn, trong khoảnh khắc ta liền thay đổi sách lược.
Thuận thế mà làm, tùy cơ ứng biến, nắm bắt mọi thời cơ có lợi nhất, lấy cái giá nhỏ nhất, đánh vào chỗ sơ hở, chiếm lấy tòa thành này.
Thẩm Niệm Chương bị huynh trưởng kéo đi rút lui, thành chủ tức giận trợn mắt nhìn ta dẫn binh xông tới, bách tính kinh hoàng bỏ chạy tứ tán.
Ta mở bao tiền, nắm lấy một nắm bạc vụn, vung tay tung lên trời, mảnh bạc rơi vào đám đông, nam nhân bên cạnh nhận lệnh, cao giọng hô:
“Tuyển quân tại chỗ! Gia nhập được một lượng bạc, lấy đầu được hai lượng! Ai đến trước có trước! Ai đến trước có trước!”
Khói bụi dâng cao, vó ngựa dồn dập như sấm rền.
Một đội quân phản loạn được huấn luyện bài bản ào vào giao chiến với quân thủ thành, mà đám nam nhân vẫy bao bạc vụn lại đang ngay tại hiện trường tuyển quân phát tiền.
Một cảnh tượng kỳ quái.
Nhưng lại có hiệu quả không ngờ.
Đưa tiền thẳng thừng, bạc trắng sáng lóa, là thứ bao kẻ cả đời cũng không kiếm được.
Có kẻ không sợ chết, xông đến nhặt vũ khí của người c.h.ế.t mà gia nhập.
Giữa cơn hỗn loạn, càng lúc càng nhiều dân chúng cầm lấy binh khí gia nhập tấn công, theo bước ta mà dồn thành chủ và quan binh từng bước lùi lại.
Vó ngựa dẫm loạn, binh đao vấy máu.
Những bước chân vội vã xen lẫn tiếng thiết mã dồn dập.
Bạc vụn rơi xuống đất, vang lên từng tiếng leng keng trong trẻo.
…
24
Ta dồn ép thành chủ Lâm Thành lui về phủ thành chủ, thấy hắn ngấm ngầm sai người ra ngoài cầu viện, nhưng ta giả vờ như không phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-21.html.]
Sau đó, không chút do dự, ta thẳng tay tru diệt hắn cùng tàn quân còn sót lại.
Quan quân Vệ thành bị ta điều hổ ly sơn, đến khi nhận được tin báo, mới bàng hoàng nhận ra bấy lâu nay đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Bọn họ truy lùng nhầm người.
Cái kẻ khiến bọn họ hao tổn bao nhiêu binh lực để săn lùng, lại chỉ là một cô nương.
Quan quân Vệ thành vội vã quay đầu, định gấp rút hồi viện, nhưng vừa đến nơi, chỉ thấy cửa thành Lâm Thành đã mở toang.
Bọn họ lao vào, vừa kịp chứng kiến “thành chủ” đang đập tan lũ phản quân, bảo vệ thành trì.
“Thành chủ” mỉm cười, nói rằng mối nguy đã được giải trừ.
Tướng quân Vệ Thành nhíu chặt mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúng, nhưng lại chẳng thể chỉ ra điểm khả nghi.
“Thành chủ” cao giọng tuyên bố, mời chư vị tướng sĩ ở lại, mở tiệc tẩy trần.
Rồi ngay vào khoảnh khắc tất cả bắt đầu buông lỏng cảnh giác, đột nhiên, bên rìa cổng thành xuất hiện vô số bóng người.
Một tiếng “tẩy trần” vừa dứt—
Mưa tên như trút, b.ắ.n thẳng vào đám quan quân Vệ Thành!
Tên “thành chủ” này là giả.
Ta đã mất không ít công sức, mới tìm được một kẻ có dung mạo giống thành chủ Lâm Thành đến bảy, tám phần.
Tướng quân phe địch cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhưng lúc này mới phát hiện—Cổng thành phía sau bọn chúng, đã đóng kín từ bao giờ, mà chính bọn chúng lại lọt vào phục kích.
Chiếm lĩnh vị trí cao hơn, tiên cơ đã hoàn toàn nằm trong tay ta.
Đội quân hùng mạnh nhất của địch bị ta vây hãm trong kế “bắt rùa trong chum”, vừa chạm mặt đã bị tiêu hao quá nửa, sĩ khí cũng tan rã.
Việc đối phó chúng, dễ dàng hơn nhiều so với dự liệu ban đầu.
Hồng Trần Vô Định
Dĩ nhiên, bên ta cũng phải trả giá không nhỏ.
Ta sai người gọi Chu Lăng đến.
“Như ngươi thấy, ta chính là thủ lĩnh phản quân. Ngươi có nguyện theo ta hay không?”
Chu Lăng thoáng sững người, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã quỳ một gối xuống, giọng vang dội hữu lực:
"Nguyện vì chủ thượng tận trung cống hiến!"
Ta ra lệnh cho hắn dẫn một đội quân—giết lũ gian thương, mở kho thóc, chiêu mộ tráng đinh.
Tùy tay xé một mảnh vải, dùng chuôi đao dính máu, viết lên một chữ lớn—
【雍】(Ung).
“Không có cờ thêu, tạm dùng cái này. Từ nay về sau, chúng ta chính là Ung quân.”
Ta cố ý giữ Chu Lăng lại bên mình, cho hắn một cơ hội lập công, để sau này có chỗ đứng vững chắc, trước khi bắc tiến hội ngộ cùng Lý Nhị Ngưu.
Hắn lĩnh mệnh, cầm lấy lá cờ nhuốm máu, dẫn quân thẳng tiến, hạ kho thóc, mở cửa cứu tế dân chúng dưới danh nghĩa Ung quân.
Rồi lần lượt, từng tòa thành nhỏ xung quanh, từng bước, từng bước bị công phá.
Vừa hao tổn binh lực, vừa dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, vừa thu gom tài nguyên, vừa bồi dưỡng binh lực. Đồng thời, ta kêu gọi lòng dân, hiệu triệu bá tánh.
Lòng dân quy về ta. Chính nghĩa, lợi thế—đều thuộc về ta.