Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:15:46
Lượt xem: 421

Sau khi cắt đứt nguồn thuốc, con ch.ó săn của Thẩm Niệm Chương cuối cùng cũng giành được chiến thắng.

 

Lúc săn bắn, ta nhận thấy mũi tên của hắn có lông đuôi bị xô lệch.

 

Ta ném hết tất cả xuống đất, vung đao chặt thẳng một nhát, loại bỏ toàn bộ những mũi tên kém chất lượng.

 

Ta học cái gì cũng nhanh, cũng chuẩn.

 

Mấy năm sống trong Hành Nhai Trại, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, những thứ này ta đã sớm thuần thục.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta ném hết tất cả xuống đất, vung đao chặt thẳng một nhát, loại bỏ toàn bộ những mũi tên kém chất lượng.

 

Không có lông đuôi, độ khó của mũi tên tăng vọt.

 

Bên cạnh, có kẻ cười nhạt châm chọc:

 

"Nàng không định dùng đám tàn tiễn này để b.ắ.n con hươu phía trước đấy chứ…?"

 

Lời còn chưa dứt, ta đã giương cung kéo dây.

 

Từng mũi tên rời cung, không có mũi nào chệch mục tiêu.

 

Cả đám người đồng loạt câm nín, lặng ngắt như tờ.

 

Kết quả cuối cùng, Thẩm Niệm Chương lại thắng.

 

Từ đầu đến cuối, ta chỉ lấy lại số tiền mà hắn bị lừa mất.

 

Chuyện trước kia ta không tận mắt chứng kiến thì không nói.

 

Nhưng tất cả những gì ta thấy trong khoảng thời gian này—hắn bị họ giở trò hạ độc, giấu bẫy, làm xấu vũ khí, tính toán từng đồng bạc—ta đều trả lại đầy đủ.

 

Thẩm Niệm Chương trố mắt nhìn ta, há hốc miệng ngẩn người.

 

Bọn công tử bột mất mặt, tức giận.

 

Chúng bắt hắn phải đưa ta về nhà, mắng rằng:

 

"Nữ tử mà đi đấu chó đua ngựa, còn ra thể thống gì?!"

 

Thẩm Niệm Chương hiếm khi cãi lại.

 

Lần này, vì bảo vệ ta, hắn có chút mâu thuẫn với bọn họ.

 

Kết quả, hai bên không mấy vui vẻ mà chia tay.

 

Trên đường về, hắn cưỡi ngựa bên ngoài, ta ngồi xe bên trong.

 

Ta vén rèm, hỏi hắn:

 

"Ngươi cứ để mặc họ ức h.i.ế.p mình như vậy sao?"

 

Mười lần thì chín lần thua. Mỗi ngày đều móc tiền nhét vào túi họ.

 

Thẩm Niệm Chương tuy mặt tròn, trắng trẻo, thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực chất không ngu dốt.

 

Hắn ủ rũ, lẩm bẩm:

 

"Đó là công tử nhà Thành chủ, nhà ta không đắc tội nổi."

 

"Còn có công tử nhà thương nhân lương thực, tửu lâu nhà ta còn trông cậy vào họ làm ăn."

 

"Chỉ là chút tiền thôi mà, có gì đâu. Gia đình ta giàu có, thua cũng không sao."

 

Ta im lặng giây lát, thấp giọng nói:

 

"Vậy có phải ta gây rắc rối cho ngươi không?"

 

Vì ta ra mặt giành lại tiền, hắn có thể đã đắc tội với họ.

 

Hắn tưởng ta tự trách, bèn vội vàng xua tay:

 

"Không sao đâu! Chuyện nhỏ thôi! Ta giải quyết được!"

 

Ta buông rèm, để bóng tối che khuất vẻ mặt của mình.

 

Ta không hề tự trách.

 

Ta cũng không làm gì gây rắc rối cho hắn.

 

Bởi vì trước khi ra tay, ta đã tính trước hậu quả.

 

Hiện tại, quân đội trấn thủ Lâm Thành đã bị kéo đi gần hết.

 

Người của ta mai phục ngoài Lâm Thành, đang đợi thời cơ tấn công.

 

Thời cơ càng đến gần, ta càng phải hành động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-17.html.]

Mà khi chuyện bắt đầu, những thế lực trong thành, những thương nhân nhân lúc lũ lụt mà đẩy giá lương thực giữa thiên tai, tất cả đều phải bị trừ khử.

 

Là những kẻ ta sắp lật đổ.

 

Thế thì…Có đắc tội bọn họ hay không, còn quan trọng sao?

 

Điều ta đang suy nghĩ—Là sắp xếp cho họ c.h.ế.t thế nào, mới có thể coi là nhân từ, không tàn nhẫn.

 

19

 

Vùng Hạ Trạch thường xuyên bị lụt, loạn lạc không ngừng, mỗi khi mất mùa lại đầy rẫy người c.h.ế.t đói.

 

Hiện tại, lại đến thời kỳ giáp hạt.

 

Trên đường trở về, chúng ta gặp một đám đông đang tụ tập xem náo nhiệt.

 

Sương Vân tiến lên hỏi thăm, hóa ra là chuyện nợ nần.

 

Một gia đình từng có võ quán, cũng nhận nhiệm vụ áp tải hàng hóa, nay cha mẹ qua đời vì chiến loạn, chỉ còn lại hai huynh muội.

 

Ca ca đánh mất hàng hóa, phải bồi thường một số tiền lớn, còn mắc nợ nhiều.

 

Chủ nợ đến đòi, định bắt muội muội đem bán.

 

Chàng trai ấy tuy đã bị đánh đập đến thê thảm, mặt mũi đẫm máu, nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, che chắn cho muội muội phía sau.

 

Hai bên giằng co, cản trở đường đi, xung quanh có rất nhiều người vây xem.

 

Ta quan sát một lúc, rồi nhìn Thẩm Niệm Chương nói:

 

"Ta muốn cứu hắn."

 

Hắn sửng sốt.

 

Ta chưa từng chủ động yêu cầu gì với hắn.

 

Thế là tiểu công tử lập tức ưỡn ngực, xuống ngựa, chen vào đám đông, quát lớn:

 

"Dừng tay! Buông nàng ấy ra!"

 

Người thanh niên ngẩng đầu lên nhìn chúng ta, đám đông cũng quay lại dõi theo.

 

Ta bước xuống xe, một tay kéo chàng trai dậy, nhẹ giọng nói:

 

"Nợ, ta trả thay hắn."

 

Ta không dùng tiền của Thẩm gia, mà lấy vàng vụn của mình để trả.

 

Chủ nợ nhận tiền rồi bỏ đi.

 

Chàng trai phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn liên tục, khăng khăng đòi biết địa chỉ của ta.

 

Hắn nói số tiền này coi như hắn mượn, sau này sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi, dù ta có từ chối, hắn cũng vẫn sẽ tìm cách hoàn trả.

 

Ta mặc kệ hắn.

 

Chỉ vì… ta nhớ đến tên cha ruột đã bán vợ con của mình.

 

Cùng rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, nhưng người này thà c.h.ế.t chứ không chịu bán muội muội mình.

 

Vậy nên ta giúp hắn.

 

Nghĩ đến cha ta, lại nhớ tới tin tức gần đây.

 

Ta đã cử người theo dõi hắn từ lâu, tận mắt chứng kiến hắn đỗ đạt công danh, được quân chủ nước Triệu sủng ái, thăng quan tiến chức.

 

Lâm Thành rất gần quê cũ của ta.

 

Gần đây, có tin tức chấn động—thôn Trương gia bị thổ phỉ thảm sát, không còn ai sống sót.

 

Người ta nói rằng bọn cướp hoành hành.

 

Nhưng thực chất, có kẻ mượn danh thổ phỉ để che giấu tội ác.

 

Mật thám báo lại: Cha ta được thăng quan, sắp cưới tiểu thư dòng dõi hoàng thất.

 

Hắn tự nhận chưa từng lập gia đình.

 

Sợ bị phát hiện nói dối, hắn bí mật thuê sát thủ, trong đêm diệt sạch cả thôn, g.i.ế.c hết mọi người có thể biết quá khứ của hắn.

 

Vô số người vô tội c.h.ế.t oan.

 

Nhưng cũng có những kẻ đáng chết—Nhà họ Sở đã ép mẫu thân ta lấy hắn vì tiền.

 

Vị lang trung từng cố tình không chữa lành chân cho Lý Nhị Ngưu.

 

Bọn họ giúp hắn, cuối cùng lại c.h.ế.t dưới tay hắn.

 

Quả là nhân quả báo ứng.

Loading...