Thính Ngân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:14:29
Lượt xem: 436
Nói là "cấm túc cho hắn nếm mùi khổ sở".
Nhưng sau một thời gian, bàn ghế cũng được chuyển vào, mấy món đồ chơi cũng được mang đến.
Cá thịt đầy bàn, không bữa nào thiếu.
Thẩm lão gia giả vờ không thấy, xem như không biết gì.
Tiếng sấm thì to, nhưng mưa lại chẳng bao nhiêu.
Cuối cùng, vẫn là tâm mềm, không nỡ đánh, cũng chẳng nỡ mắng.
Ban đầu, ông tuyên bố sẽ giam hắn ba tháng.
Nhưng chưa được mấy ngày, lão gia đã không chịu nổi, tự mình mở cửa thả con trai ra.
Không ngờ—Cánh cửa vừa mở, ông đã thấy một quả đào cúng tổ tiên trên bàn, bị hắn khoét thành hình… m.ô.n.g gà.
Thẩm lão gia mắt tối sầm.
Hít sâu mấy hơi, cố gắng tự an ủi bản thân:
["Nghịch tử nhà ta quả nhiên thiên phú hơn người!”
"Không ai dạy mà cũng biết chạm khắc!”
"Chắc chắn liệt tổ liệt tông trên trời có linh, cũng sẽ rất vui mừng!"]
Thẩm Niệm Chương dẫu không lo học hành, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, nhưng ít ra không làm chuyện ác, cũng không vướng vào thói xấu.
Trưởng tử nhà họ Thẩm đã hơn bốn mươi, là một đại nho nổi danh khắp chư quốc.
Ông du học bốn phương, giảng đạo thuyết học, tranh luận kinh thư.
Tuy nhà trên dưới đều cưng chiều tiểu thiếu gia, nhưng chỉ cần đại huynh giận lên, là không chút nương tay, đánh thật.
Phụ mẫu, huynh trưởng, tẩu tẩu, ai cũng chiều chuộng hắn, chỉ có đại huynh là không.
Vì thế, Thẩm Niệm Chương sợ đại ca mình như quỷ sợ thần.
Dưới sự rèn giũa nghiêm khắc ấy, mặc dù hắn *bất học vô thuật, nhưng ít ra không lệch lạc bản tính.
(*bất học vô thuật: Không học thì không có kỹ năng)
Thẩm gia cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện hắn nuôi gà nuôi chó.
Dù hắn có lười biếng cả đời, cũng không sao cả.
Dù sao cũng có huynh trưởng giữ gia nghiệp, hắn chỉ cần sống vui vẻ là được.
Vì lớn lên trong môi trường như vậy, hắn nhìn ta, một cô nương bị cha ruồng bỏ, mẹ mất sớm, lại nhỏ tuổi hơn mình—hắn thấy ta thật đáng thương.
Huống hồ, ta từng cứu hắn, nay hắn lại cứu ta về, thế là tự nhiên dâng lên một cảm giác trách nhiệm khó hiểu.
Tiểu công tử hạ quyết tâm—phải chăm sóc ta đến khi khỏi hẳn.
Các loại thuốc quý từ khắp nơi không ngừng được đưa vào.
Thế nên—ta khỏe lại rất nhanh.
Dù vẫn còn trông như yếu ớt mong manh, nhưng ít ra đã đi lại được.
Hắn thấy ta đã khá hơn, lập tức đòi đưa ta ra ngoài dạo chơi.
Ta không từ chối.
Phố xá tấp nập đông vui, người người nô nức rộn ràng.
Vì không thể bị gió lạnh, ta mặc rất dày, lại đội thêm mũ che mặt.
Mọi thứ đều mới lạ, ta mua không ít đồ.
Khi đi ngang qua một sạp bán diều, ta lại dừng bước.
Thẩm Niệm Chương thấy ta liếc mắt một cái, lập tức sải bước đến đó, không chút suy nghĩ, phẩy tay ra lệnh:
"A Ngân muội muội thích gì, ta mua hết!"
Thị nữ Sương Vân của hắn bước lên thanh toán, còn gia nô phía sau cũng ôm sẵn cả đống đồ lặt vặt, chỉ chờ ta chọn xong để lấy mang về.
Ta lướt mắt qua mấy con bướm, chuồn chuồn, chim ưng, nhưng không thích con nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-16.html.]
Cuối cùng, ta nhoẻn miệng cười, khẽ kéo mũ che mặt lên, nhẹ nhàng nói với lão bán hàng:
"Ta muốn một con chim ưng."
Lão không có diều hình chim ưng, nên ta đành đặt làm riêng.
Đợi mấy ngày sau, Sương Vân mới đến lấy về.
Lúc ta tùy ý lật xem, bất ngờ phát hiện một mảnh giấy nhỏ kẹp trong khung diều.
Mở ra, chỉ thấy một câu ngắn ngủi:
"Đợi ngoài Lâm Thành, mong người bình an."
18
Quan binh truy lùng kẻ phản loạn thông qua đơn thuốc của y quán.
Quan binh có thể làm được thì người của ta cũng làm được.
Vì vậy, ta tự làm mình bị thương nặng hơn, khiến dược liệu trong phủ Thẩm gia không đủ dùng, buộc phải ra ngoài mua thêm.
Trong thời gian ta nằm bệnh, quan binh đã vào Thẩm phủ lục soát một lần.
Nhưng ta không khớp với chân dung truy nã, nên bọn họ chỉ hỏi qua loa rồi đi.
Quan binh không nhận ra ta, nhưng người của ta thì nhận ra.
Họ bám theo quan binh, lần theo manh mối ở y quán, cuối cùng tìm thấy nơi ta đang ẩn thân.
Bọn họ mở một sạp hàng ngoài thành để che mắt người ngoài.
Ta vòng vèo qua vài con phố, giả vờ mua sắm một lúc, rồi mới đến gần, nhẹ nhàng vén mũ che mặt, nhìn thẳng vào chủ quầy.
Xác nhận đúng là ta, bọn họ mới kín đáo chuyển tin tức vào trong.
Liên lạc được với tay chân bên ngoài, ta lập tức ra lệnh:
Trước tiên tìm ra tên thủ lĩnh phản quân đang bị truy nã, để hắn thỉnh thoảng cố ý xuất hiện, từng bước dẫn dụ quân phòng vệ bên ngoài thành rời đi.
Đồng thời bí mật tập hợp nhân lực bên ngoài Lâm Thành, để họ án binh bất động, chờ đợi thời cơ tiến công.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng từng bước triển khai đều tràn ngập hiểm nguy.
Kế hoạch mất rất nhiều thời gian mới có thể thực hiện.
Vừa hay, khoảng thời gian đó đủ để ta dưỡng thương tại Thẩm gia.
Từ khi hoa đào bắt đầu tàn, đến lúc hè sang, tiếng ve vang vọng dưới nắng gắt, rồi đến khi mùa thu kéo tới.
Khoảng thời gian ở Thẩm gia là những ngày hiếm hoi bình yên nhàn nhã nhất của ta.
Cá hoang ở hồ Kính, rượu hạnh ở hẻm cũ, ngỗng ướp son ở tửu lâu, vịt quay lò than ở thành bên...
Thẩm Niệm Chương không nói suông.
Hắn thật sự đưa ta đi khắp nơi để ăn sạch cả vùng.
Hắn có một đám bằng hữu.
Hết rủ hắn vào kỹ viện, lại kéo hắn đến sòng bạc, hoặc thi chọi gà, chọi dế.
Cũng có khi cưỡi ngựa b.ắ.n tên, săn thú.
Thẩm gia nghiêm lệnh cấm cờ bạc, nên hắn không dám vào sòng.
Hắn cũng không dám làm bậy ở thanh lâu, chỉ dám vào nghe hát.
Đám người còn lại thì mặc sức tung hoành.
Nhưng mười lần thì chín lần thua.
Tiền bạc cứ từng đồng từng lượng đổ vào túi bằng hữu.
Không trách ai nấy đều xúm vào nịnh hắn.
Hồng Trần Vô Định
Ta không chịu nổi nữa.
Ta thay hắn bắt một con dế to khỏe, dễ dàng đánh bại tất cả dế của bọn họ.
Ta vạch trần tên gia đinh nhận tiền để bỏ thuốc vào thức ăn của chó, khiến nó yếu ớt thua cuộc.