Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:13:37
Lượt xem: 464

Trên cáo thị vẽ một đại hán râu quai nón, trông thô kệch dữ tợn.

 

Ta nghe ngóng tin tức, đoán được kẻ bị truy nã hẳn là một thủ lĩnh khởi nghĩa có chút danh tiếng gần đây.

 

Bọn họ cố tình vẽ một gã nam nhân vạm vỡ, để đánh lạc hướng dư luận.

 

Nhờ vậy, cho dù ta có lai lịch mơ hồ, cũng không ai nghi ngờ ta.

 

Thương thế của ta quá nghiêm trọng.

 

Người nhà Thẩm gia nhiều lần muốn mời đại phu, ta đều từ chối khéo.

 

Nhưng nếu cứ liên tục từ chối, có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ.

 

Hơn nữa, ta thực sự cần chữa trị.

 

Vì vậy—Lợi dụng lúc không ai chú ý, ta tìm một viên đá nhọn, không chớp mắt, tự tay đập vào vết thương.

 

Lực rất mạnh.

 

Thịt đã nhiễm trùng, lập tức nứt ra rách toạc, m.á.u tứa ra như suối.

 

Sau đó, ta nhảy xuống ao lạnh, ngâm mình suốt nửa đêm.

 

Lên bờ, thay áo, trở về phòng ngã xuống giường, cố ý khiến bản thân sốt cao không ngừng.

 

Cơn sốt càng lúc càng nặng, ta choáng váng mê man.

 

Thẩm gia không chịu nổi nữa, lập tức mời đại phu đến.

 

Lúc đại phu đến, ta gắng gượng mở miệng:

 

["Không... Không cần đâu…”

 

"Ta đã làm phiền các người quá nhiều rồi…”

Hồng Trần Vô Định

 

"Mời đại phu... Quá tốn kém..."]

 

Đại phu tức giận mắng:

 

"Đồ ngốc! Thẩm lão gia giàu đến chảy mỡ! Lo gì không có tiền?!"

 

Cơn sốt làm ta mơ màng, ta không phản bác thêm.

 

Đại phu xem xét vết thương của ta.

 

Vết thương trắng bệch, da thịt lở loét, nhìn không giống bị kiếm đâm, mà giống như va vào đá trong dòng nước xiết.

 

Quả nhiên, ông ta phán đoán đúng như ta dự liệu.

 

Ông còn nói—

 

"Nhìn dáng vẻ tiểu cô nương, hẳn là xuất thân bần hàn.”

 

"Sợ trị bệnh tốn kém, nên không dám mở miệng."

 

Thẩm gia càng thêm thương cảm, ánh mắt vô cùng trìu mến.

 

Nhờ lời của đại phu, việc ta liên tục từ chối mời thầy thuốc, cộng với vết thương trên người, cộng với sắc mặt quá mức tái nhợt, tất cả đều hợp lý.

 

Ta luôn cẩn trọng, tuyệt đối không để lại bất cứ sơ hở nào.

 

Chỉ là—Bị thương là thật. Sốt cao cũng là thật.

 

Lưỡi kiếm đ.â.m vào quá sâu, khi ta tự tay đập đá vào vết thương, cũng không chút nương tay.

 

Cơn sốt liên tục kéo dài, suýt chút nữa lấy đi nửa cái mạng của ta.

 

Những ngày sốt nặng nhất, Thẩm Niệm Chương tự mình túc trực.

 

Hắn đi qua đi lại, lo lắng đến mức sắp phát điên.

 

["Ân nhân!”

 

"Tiểu cô nương!”

 

"Ngân muội muội!”

 

"Ngươi đừng chết!”

 

"Ngươi nhất định phải cố gắng lên!”

 

"Ta còn chưa đưa ngươi đi ăn cá quế hấp ở Kính Hồ!”

 

"Rượu mơ hạnh nhân trong hẻm Tây Phường!”

 

"Ngỗng hồng kho, gân hươu nướng, thịt anh đào trong tửu lâu Đông Thị!”

 

"Còn vịt quay treo lò ở thành bên nữa…!"]

 

Ta đâu có nghiêm trọng đến mức phải chết.

 

Nhưng ý thức mơ hồ, mí mắt nặng trĩu, không sao tỉnh dậy nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-15.html.]

 

Tối hôm đó, ta cứ mơ mơ màng màng.

 

Cả đêm mộng thấy—Một đám đồ ăn múa may trước mặt ta.

 

17

 

Ta phát hiện—trước kia ta đã hiểu lầm Thẩm Niệm Chương.

 

Hắn vừa xuất hiện đã là khách quen của thanh lâu, đã vậy suốt ngày lêu lổng ở chốn phong nguyệt.

 

Kẻ như thế, sao có thể là người tốt?

 

Nên ta mặc nhiên cho rằng hắn là một tên ăn chơi trác táng, rượu chè cờ bạc, năm thói xấu đủ cả.

 

Sau đó ta mới biết—Lần đầu tiên ta gặp hắn, ta cướp mất con gà quay của hắn.

 

Sau khi về nhà, tiểu công tử khóc sưng cả mắt.

 

Lâm Thành vốn có một tửu lâu nổi tiếng.

 

Bên trong có một đầu bếp, làm món gà quay tuyệt hảo.

 

Đó là món ăn hắn thích nhất từ nhỏ.

 

Sau này, người đầu bếp ấy được Lâm Giang Lâu mời đến làm, hắn cũng liền chạy theo, chỉ vì tham luyến hương vị quen thuộc ấy.

 

Hắn rộng rãi vung tiền cho Oanh Nương, cũng chỉ vì thấy nàng đáng thương.

 

Hắn từng có một tỷ tỷ song sinh, nhưng đã mất sớm.

 

Oanh Nương có vài nét giống nàng ấy, nên hắn mới đối tốt với nàng.

 

Ta đốt cháy thanh lâu.

 

Đầu bếp bị dọa chạy mất, còn con gà quay cuối cùng, bị ta cướp đi.

 

Không trách hắn bị bắt đến sào huyệt thổ phỉ rồi vẫn còn tức tối nhắc mãi.

 

Căm hận khắc cốt ghi tâm.

 

Ta cảm thấy buồn cười.

 

Trong khi những công tử con nhà quyền quý khác h.i.ế.p đáp dân lành, ăn chơi trác táng, cờ b.ạ.c trộm cắp.

 

Thì hắn chỉ có duy nhất một nỗi ám ảnh—món gà quay trong thanh lâu.

 

Dĩ nhiên—Không học hành, suốt ngày chơi bời, thì là thật.

 

Thẩm gia quá mức cưng chiều hắn, sinh ra một kẻ bướng bỉnh ương ngạnh.

 

Hắn ham chơi, không thích đọc sách, lại thường xuyên chọc giận phu tử.

 

Mấy danh sư mà cha mẹ hắn khó khăn lắm mới mời về, đều bị hắn chọc tức bỏ đi.

 

Thẩm lão gia bó tay, đành tống hắn vào thư viện tốt nhất gần đó.

 

Không ngờ mới mấy ngày, hắn đã bị đuổi về.

 

Cùng trở về còn có lá thư khiếu nại của các phu tử.

 

Trong thư viết:

 

"Thẩm công tử thường xuyên trốn học, đi muộn, hỗn xược với trưởng bối, lười biếng ham chơi, chỉ lo nuôi gà nuôi chó.”

 

"Một ngày chưa thấy học hành đàng hoàng, mà chỉ thấy—”

 

"Hoặc là con rắn mà hắn lén nuôi bò đến dưới chân phu tử, làm người ta sợ đến ngất xỉu.”

 

"Hoặc là con chim chưa được huấn luyện bay loạn trong kì thi hội, khiến mực b.ắ.n tung tóe lên người các tài tử.”

 

"Hoặc là hắn thường xuyên biến mất, lẻn trốn ra ngoài chơi, bỏ mặc chuyện học hành.”

 

"Đỉnh điểm là mới nhận nuôi một con ch.ó săn, nhưng chưa huấn luyện xong, kết quả con ch.ó cắn ngay vào m.ô.n.g của sơn trưởng.”

 

"Sơn trưởng chịu không nổi nữa, đích thân đến tận cửa, tuyên bố đuổi học."]

 

Thẩm lão gia suýt ngất tại chỗ.

 

Ông vớ lấy cây côn gia pháp, gào thét đòi đánh gãy chân đứa con nghịch tử.

 

Khí thế hung hăng ngút trời.

 

Nhưng rốt cuộc—Ông cứ kéo dài mãi, chờ đến khi thê tử, thiếp thất, các con dâu, nhi tử đều đến can ngăn, mới ra vẻ tức giận nện côn xuống đất.

 

Nhưng một lần cũng không đánh xuống.

 

Cuối cùng, ông lệnh cho gia nô bắt hắn quỳ xuống, đánh vài hèo qua loa, sau đó ném vào từ đường đóng cửa lại.

 

Tự nhủ "không thấy, không phiền".

 

Rõ ràng—Gia nô cũng không nỡ đánh thật.

 

Bởi vì, Thẩm Niệm Chương bị đánh xong, vẫn sống khỏe như rồng như hổ.

Loading...