Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-02-20 14:12:27
Lượt xem: 434

15

 

Lúc được kéo lên thuyền, dựa vào bản năng sống còn rèn giũa qua vô số trận c.h.é.m giết, ta cắn răng chống đỡ, cố gắng giữ tỉnh táo.

 

Bên bờ hồ, hoa lâu rực rỡ, thuyền hoa, thuyền rồng tấp nập qua lại.

 

Tiếng tiêu sáo réo rắt, mỹ nhân ngả người bên lan can, hồng phấn như mây.

 

Đây là hồ tĩnh thủy bên ngoài Lâm Thành.

 

Người cứu ta trông rất quen mặt.

 

Là hắn.

 

Tên tiểu công tử mũm mĩm.

 

Thẩm Niệm Chương.

 

Hắn đang du thuyền ngắm cá, nghe nhạc, tình cờ bắt gặp ta trôi dạt đến hồ, bèn vớt ta lên.

 

Hắn vẫn nhận ra ta, còn nhớ chuyện ta cứu hắn khỏi sào huyệt thổ phỉ hai năm trước, lập tức đòi mời đại phu giỏi nhất.

 

Một cơn đau nhói dội lên từ lồng ngực.

 

Ta khẽ khàng kéo áo, tránh để vết thương trên n.g.ự.c rỉ m.á.u ra ngoài.

 

Lưỡi kiếm đ.â.m xuyên gần tim, vết thương rất sâu.

 

Nếu không phải kịp thời xoay người, giờ đây ta đã là một cái xác lạnh băng.

 

Vết thương bị ngâm nước quá lâu, m.á.u đã loãng đi, y phục lại màu tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra có máu.

 

Ta không muốn ai phát hiện mình bị kiếm đâm.

 

Nếu quan quân đang truy lùng ta, ta không thể để họ tìm ra manh mối.

 

Vì vậy, ta dứt khoát đánh lạc hướng.

 

["Ngươi nói rồi đấy nhé.”

 

"Bất cứ lúc nào ta đổi ý, đều có thể đến tìm ngươi."

 

"Ta bị ép đến đường cùng, phải nhảy sông bỏ chạy.”

 

"Bây giờ ta không sống nổi trong sào huyệt thổ phỉ nữa.”

 

"Ngươi chịu thu nhận ta không?"]

 

Không một giây chần chừ, hắn đáp ngay.

 

Thậm chí còn vui mừng ra mặt.

 

"Ngươi chịu cải tà quy chính, thế thì quá tốt rồi!"

 

Lần đầu tiên hắn gặp ta, ta đốt cháy cả thanh lâu.

 

Lần thứ hai gặp ta, ta là thổ phỉ.

 

Có thể tưởng tượng, trong mắt hắn, ta là kẻ hung ác đáng sợ đến mức nào, đến nỗi dùng được cả từ "cải tà quy chính".

 

Thực tế, ta không còn lựa chọn nào khác.

 

Vết thương quá nặng, ta không thể một mình quay về Hành Nhai Trại.

 

Đi theo Thẩm Niệm Chương là cách an toàn nhất.

 

Thẩm gia là đại phú hộ Lâm Thành, một trong những gia tộc giàu có nhất.

 

Ở lại Thẩm gia, chẳng khác nào ở ngay dưới mí mắt của thành chủ.

 

Sáng quá hóa tối.

 

Ở đây, ta còn an toàn hơn cả khi trốn chui trốn nhủi bên ngoài.

 

Nhưng làm vậy, liệu có liên lụy đến Thẩm gia?

 

Bao che một kẻ bị truy nã, là tội lớn.

 

Ta khẽ ho vài tiếng, mím môi suy nghĩ.

 

Tiểu công tử lật đật bưng trà dâng nước, không có chút dáng vẻ thiếu gia, lại hoàn toàn không phòng bị.

 

Hắn còn hỏi:

 

"À, đúng rồi, ngươi tên gì?"

 

Nước trà ấm áp, trượt qua cổ họng.

 

Chỉ trong nháy mắt, tâm trí ta đã xoay chuyển hàng vạn lần.

 

Kế hoạch ban đầu—thay đổi.

 

Ta khẽ rủ mi, giọng nhẹ như gió thoảng:

 

"Thính Ngân."

 

Lặng nghe bạc vụn lanh canh vang, nhẹ nhìn vàng ngọc sáng rực rỡ.

 

 

Trước hết, ta sẽ chiếm lấy Lâm Thành.

 

Thay thành chủ mới.

 

Vậy thì ta sẽ không còn là kẻ bị truy nã nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-14.html.]

16

 

Thẩm Niệm Chương đưa ta về Thẩm phủ.

 

Người nhà họ Thẩm nghe nói ta từng cứu nhi tử út của họ, vô cùng cảm kích.

 

Nhưng họ vẫn dò hỏi lai lịch của ta.

 

Ta thản nhiên đáp:

 

["Cha ta bán ta và mẹ ta lấy một bữa ăn.”

 

"Kẻ mua lại tiếp tục bán ta vào thanh lâu.”

 

"Chưa được mấy tháng, thanh lâu bốc cháy, ta lưu lạc tứ xứ.”

 

"Từ đó về sau, trôi dạt khắp nơi suốt nhiều năm."]

 

Thẩm phu nhân vô thức thốt lên:

 

"Thật sao?"

 

Vừa dứt lời, bà lập tức hối hận, liên tục xin lỗi.

 

Ta biết bà không cố ý.

 

Những người sinh ra trong giàu sang, an ổn no đủ từ nhỏ, khó mà tin nổi trên đời có những chuyện bi thảm như vậy.

 

Ta cụp mắt, giọng bình tĩnh:

 

"Tự nhiên là thật."

 

Mỗi một câu, đều là sự thật.

 

Không thêm thắt nửa lời.

 

Chỉ là… có giấu diếm vài điều, để bản thân trông đáng thương hơn một chút hay không, thì ta không đảm bảo.

 

Thẩm phu nhân và Thẩm lão gia lập tức ánh mắt đầy thương cảm, quyết định giữ ta lại Thẩm phủ, nuôi dưỡng như một tiểu thư.

 

Bọn họ chuẩn bị cho ta một tiểu viện mới tinh.

 

Khi nha hoàn dẫn ta về phòng, Thẩm Niệm Chương đi theo suốt dọc đường.

 

Hắn cứ len lén liếc nhìn ta, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

 

Tối hôm đó, tiểu công tử ôm một cái rương bên tay trái, tay phải vác theo một đống đồ lặt vặt, trên vai còn treo vài bức tranh chữ, nặng đến mức đi đứng lảo đảo.

 

Sau lưng hắn, mấy gia nô khiêng theo hàng loạt đồ vật sáng loáng, chen chúc bước vào phòng.

 

Căn phòng vốn sạch sẽ, vắng vẻ, chỉ trong chốc lát trở nên chật ních.

 

Ngay cả hộp trang sức, cũng đã bày đầy trâm cài, son phấn.

 

Quần áo hợp mốt nhất của tiểu thư khuê các, chất đầy tủ.

 

Cuối cùng, hắn bưng ra một hộp điểm tâm, đặt trước mặt ta.

 

"Đây là bánh tùng hoa mẫu thân ta tự tay làm.”

 

"Chia cho ngươi một nửa."

 

Trong mắt hắn đầy vẻ không nỡ, nhưng động tác lại kiên quyết.

 

Hắn còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo:

 

"Yên tâm! Nhà ta cực kỳ giàu, nuôi ngươi cả đời không thành vấn đề!"

 

Ta sững sờ một thoáng.

 

Cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao lúc nãy hắn đi theo ta mà không nói gì.

 

Hắn nghe được ta kể về xuất thân, muốn an ủi, nhưng lại không biết nói sao.

 

Vì vậy, hắn chọn cách liên tục đưa đồ.

 

Cha ruột bán ta đi, ta bôn ba phiêu dạt—

 

Hắn hứa sẽ không để ta rơi vào cảnh bơ vơ nữa.

 

Mẹ ta mất rồi—

 

Hắn chịu chia một nửa tình yêu của mẫu thân hắn cho ta, để ta không phải cô độc.

 

Rõ ràng đã bao năm trôi qua.

 

Nhưng đây là lần đầu tiên, có người vụng về tìm cách an ủi ta.

 

Sắc mặt ta tái nhợt, không lộ ra cảm xúc.

 

Chỉ có thân thể loạng choạng, hơi lắc lư.

 

Mi mắt cụp xuống, không nói một lời.

 

Ngay đêm đó, ta nghe được các gia nhân trong phủ bàn tán.

Hồng Trần Vô Định

 

Quan binh đang ráo riết truy bắt thủ lĩnh phản tặc.

 

Vệ Thành điều động lượng lớn binh mã, tổ chức lùng sục quy mô lớn ngoài thành.

 

Bên trong các thành trấn lân cận, giới nghiêm nghiêm ngặt, kiểm soát ra vào.

 

Tất cả y quán lớn nhỏ đều bị giám sát, bất cứ ai bị thương do đao kiếm, đều phải qua kiểm tra.

 

Trên tường thành còn dán cáo thị truy nã, ai tố giác phản tặc, được trọng thưởng.

 

Nhưng chúng vẫn chưa biết thủ lĩnh phản tặc là ai.

Loading...