Thính Ngân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:08:48
Lượt xem: 454
10
Ta nhịn đói suốt một thời gian dài, lại dầm mưa mấy ngày liền, bệnh đến choáng váng đầu óc, nhưng vẫn cố gắng gượng chờ hắn chủ động ra ngoài.
Cuối cùng, ta cũng ngất đi.
Lúc tỉnh lại, đầu vẫn nặng trịch, chỉ cảm nhận được mình đang được hắn cõng trên lưng, từng bước vững chắc mà gấp gáp.
Cứ xóc lên xóc xuống, khiến đầu ta đau nhức không chịu nổi.
Đến một nơi nào đó, vị đại phu thấy hai chúng ta trông chẳng khác gì ăn mày, sợ Lý Nhị Ngưu không có tiền trả, từ chối chữa trị cho ta.
Hai người cãi nhau một lúc lâu.
Rồi ta bị đặt lên giường, được đắp một tấm chăn dày, sau đó bị ép uống một bát thuốc đắng đến mức tê lưỡi.
Rồi lại thiếp đi.
Lần tiếp theo tỉnh lại, Lý Nhị Ngưu đang ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ ngầu vì thức suốt đêm.
Gương mặt vẫn hung dữ như cũ.
Nhưng khi thấy ta tỉnh, hắn chỉ thở dài một hơi thật dài:
"Mẹ ngươi hồi bằng tuổi ngươi, cũng không bướng bỉnh như vậy."
Người trong thôn đồn đại rằng kẻ điên cà thọt cuối cùng đã bị ta quấn đến mức không còn cách nào khác.
Ta biết, hắn đã chấp nhận ta.
Có những chuyện, không cần nói ra.
Giống như hắn từng nhiều lần quay lại thôn, lặng lẽ nhìn mẫu thân từ xa, bị tỷ tỷ hiểu lầm là thần núi, rồi thuận nước đẩy thuyền, âm thầm mang đồ đến cho chúng ta.
Chính hắn còn tự lo cho bản thân cũng chẳng đủ, sống trong căn nhà tranh mục nát, ăn rau dại nấu thành canh cầm hơi.
Vậy mà vẫn cố gắng bò lên sườn núi, mang đến cho chúng ta từng chút lương thực ít ỏi.
Vẫn kiên trì làm lụng, dành dụm từng đồng bạc, trả lại dần dần số nợ đã vay.
Hắn đã sa sút đến mức chẳng ai thèm đòi nợ, nhưng hắn vẫn cứ nhớ mãi không quên.
Một người như vậy, bản tính sẽ không bao giờ thay đổi.
Lý Nhị Ngưu trung thực, thẳng thắn, lương thiện.
Chỉ là đau khổ đã biến hắn thành một kẻ gai góc xù xì.
Nhưng bản chất hắn không hề thay đổi.
Nên dù ta cố ý dùng khổ nhục kế, cố tình gợi nhắc những chuyện cũ của mẫu thân để kéo gần khoảng cách, dù ta ngang nhiên bày ra một ván cờ không che giấu, hắn cuối cùng vẫn sẽ thỏa hiệp.
Hắn thậm chí còn hứa làm không công hai năm cho đại phu, đổi lấy một bát thuốc hạ sốt cho ta.
Ta nhìn thể trạng gầy gò của đại phu, rồi lại nhìn vóc dáng lực lưỡng của Lý Nhị Ngưu, xác định rằng bỏ tiền ra cũng không có nguy hiểm, liền móc thỏi vàng từ trong túi ra, ném cho hắn, ra hiệu đi trả tiền thuốc.
Hắn trừng lớn mắt nhìn cục vàng trong tay, môi run run.
Nhưng không vội hỏi ta lấy nó từ đâu.
Đợi đến khi ta khỏi bệnh, hắn mới bẻ một góc vàng, trả cho đại phu, rồi cõng ta trở về căn nhà tranh.
Hắn trả lại ta phần còn lại, thần sắc nghiêm túc vô cùng, hỏi ta tiền này có nguy hiểm gì không.
Ta thuận miệng bịa một lý do.
Hắn đã chấp nhận ta ở lại, nhưng vẫn không đồng ý cùng ta đi tìm cha ta báo thù.
Hắn nhìn ta từ đầu đến chân, bĩu môi nói:
["Ngươi bé thế này, báo thù cái gì?”
"Loại chuyện này cứ để người lớn làm.”
"Ta sẽ đi tìm Trương Văn Cảnh, đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!"]
Thực ra, ta không cần nhắc đến chuyện này.
Hắn biết mẫu thân ta c.h.ế.t thảm, dù không có ta, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm cha ta tính sổ, dù có phải cùng c.h.ế.t với ông ta.
Hắn vác cuốc, chuẩn bị đi ngay.
Nhưng ta lại là người khuyên hắn đừng manh động.
"Một mình thúc, không g.i.ế.c nổi hắn đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-10.html.]
Hắn không tin.
Hắn cao lớn hơn cha ta rất nhiều, chỉ cần một nhát cuốc là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Trước đây, hắn sợ mẫu thân ta thành góa phụ, bị người đời chỉ trỏ, nên mới nhẫn nhịn.
Bây giờ, còn cần kiêng dè gì nữa?
Ta cứ theo hắn mãi, đến tận trấn gần đó.
Vừa bước vào, đã nghe thấy dân chúng vui mừng thảo luận rôm rả:
"Nghe nói trong khoa cử đầu tiên sau khi Triệu quốc khôi phục chế độ thi cử, có một vị trạng nguyên, chính là người quê mình!”
"Chính là vị tiên sinh ở thôn bên cạnh, thật sự khiến họ Trương chúng ta nở mày nở mặt!"
Dọc đường đi, bốn bề đều bàn tán chuyện này.
Lý Nhị Ngưu cứng đờ, cây cuốc trên vai rơi xuống đất.
Ta kéo hắn tránh xa đám đông, nhẹ giọng nhắc lại:
["Ta đã nói rồi.”
"Thúc không g.i.ế.c nổi cha ta.”
"Trước đây, khi còn khỏe mạnh, chân chưa què, thúc còn không g.i.ế.c nổi hắn.”
Hồng Trần Vô Định
"Bây giờ thì sao?”
"Hắn đã thi đỗ trạng nguyên, sớm muộn gì cũng sẽ được thăng quan tiến chức.”
"Xung quanh hắn sẽ có thị vệ, gia nhân bảo vệ, lại ở xa tận Triệu quốc, ngay cả gặp mặt hắn, thúc cũng không làm được."]
Hắn lặng người đi, gương mặt méo mó, như bị ai đó đánh cho một cú trời giáng.
Ta tiếp tục nói:
"Thúc tưởng năm đó, chân thúc bị đánh gãy, lưu lại di chứng, gia sản cạn kiệt, mắc nợ chồng chất—tất cả là do vận xui sao?”
"Không phải đâu. Thúc nghĩ xem, ai là kẻ đứng sau tất cả?"
Là cha ta.
Hắn quá trung hậu, đến tận bây giờ vẫn chưa nhận ra cha ta đã làm gì.
Cha ta cố tình để hắn liên lạc với mẫu thân, cố tình lộ sơ hở, để hắn dẫn mẫu thân ta bỏ trốn.
Sau đó, cha ta sắp đặt, giăng bẫy bắt quả tang, xúi giục người nhà họ Sở đánh gãy chân hắn.
Còn hối lộ lang trung, không chữa cho hắn tận gốc, cố tình để lại di chứng, khiến hắn phải tốn bạc điều trị cả đời.
Bắt hắn bán nhà bán đất, mắc nợ không lối thoát.
Cả đời không thể gượng dậy nổi.
Hắn há hốc mồm, sững sờ:
"Làm sao ngươi biết?”
"Lúc đó, ngươi còn chưa ra đời cơ mà!"
Ta bình tĩnh đáp:
"Đoán thôi."
Ta hiểu cha ta là loại người nào.
Hắn ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch.
Lẩm bẩm trong tuyệt vọng:
"Vậy ta phải làm sao đây?”
"Quan gia… nào phải kẻ thấp hèn như ta có thể lật đổ?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói:
"Ta đã nói rồi.”
"Ta sẽ đưa thúc đi tìm hắn báo thù."
Nhưng phương pháp của ta khác với suy nghĩ của hắn.
Hắn tưởng rằng ta muốn cùng hắn chạy đến Triệu quốc, liều mạng với cha ta.