Ngoại truyện 1 : 《Đơn thuốc  gửi》
Lục Trùng Niên  toa thuốc  trong chiến hào Tuyên Viễn, giữa một trận mưa như trút.
Nước bùn ngập qua giày, giấy công vụ sũng ướt,  dùng đầu d.a.o găm ghim tờ giấy lên thùng đạn.
Mực  cạn,  nhúng bút  chính m.á.u .
“Xuyên bối ba tiền, mật ong nửa lạng.”
Hắn  chậm rãi, m.á.u nhỏ xuống chữ “mật”, loang thành một vòng tròn nhỏ.
Dòng chữ nhỏ bên :
“Dùng than bạc đun, kiêng nồi đồng – Tri Vi sợ mùi tanh.”
Là    từ đoạn y thư cũ của cha .
Năm xưa Thái y Thẩm từng : “Phổi của con gái ,  dùng thứ than tinh nhất mà dưỡng.”
Khi  đến dòng:
“Nếu trộm than mà  bắt, đừng để nàng chờ.”
Tay  run lên.
Nước mưa lẫn với gì đó ấm nóng rơi lên giấy, chữ “chờ” sưng phồng.
Hắn nhớ tuyết đêm năm Tuyên Thống thứ ba, vì  nướng khoai cho nàng mà trộm than bạc trong Thái y viện.
Bị quản sự đánh đỏ tay, nàng trốn  hiên mà , dùng khăn thêu hoa mai tự tay gói vết thương cho  – là hoa nàng tích góp ba tháng tiền tiêu mà thêu.
Toa thuốc , cuối cùng  gửi .
Cận vệ tìm thấy trong túi áo  – giấy mục nát gần hết, chỉ còn vài chữ “xuyên bối”, “mật ong” là còn  rõ.
Bên cạnh dính một cánh hoa mai khô – mang từ Bắc Bình theo, ép trong cuốn 《Kim Quỹ Yếu Lược》.
Nơi  bệnh “lao phổi”,   dùng móng tay bấm đến lõm cả trang.
Ngoại truyện 2: 《Vết răng  khoai đỏ》
Đáy hòm thuốc của Thẩm Tri Vi,  một chiếc hộp gỗ tử đàn.
Ổ khóa bằng đồng thau,  đó buộc sợi dây đỏ Lục Trùng Niên dạy nàng thắt kết đồng tâm.
Trong hộp, ngoài ngón tay cha, còn  nửa miếng khoai nướng khô, và một mảnh giấy vàng úa nàng  năm mười lăm tuổi:
“Hôm nay Lục Trùng Niên trộm ba củ khoai nướng,  cắn củ to nhất.
Hắn bảo ‘năm  sẽ trộm cho nàng cả một giỏ’.”
Ba tháng  khi  chết, Bắc Bình rơi tuyết hoa đào.
Nàng lấy khoai khô , ngâm  bát thuốc xuyên bối do chính  đun.
Nước thuốc ấm, khoai trong đó dần dần nở .
Vết răng nổi lên bọt mỏng – như một nỗi tủi   từng   .
Nàng dùng trâm bạc nghiền nhỏ miếng khoai, từng chút, từng chút đút  miệng.
Ngọt xen lẫn đắng, trong đắng   chút nóng – giống hệt miếng khoai năm xưa  trộm về, nóng rực đầu ngón tay nàng, nhưng nàng chẳng nỡ vứt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-khong-tro-ve/ngoai-truyen.html.]
Ngày chôn khoai, nàng vùi thêm một cây kéo  đất.
~ Hướng Dương ~
Là kéo cha nàng từng dùng để cắt giấy dán cửa sổ – lưỡi còn sắc, cắt đứt dây đỏ thì , nhưng  cắt  nút c.h.ế.t trong kết đồng tâm.
Máu nàng nhỏ xuống đất, hòa cùng m.á.u  khoai – từ đó mọc lên một cây nhỏ.
Sau mới  đó là cây dẻ rừng.
Khi đến mùa thu, quả dẻ mọc đầy gai nhọn – như cái "đau"  từng thốt  của .
Ngoại truyện : 《Khi đồng hồ ngừng chạy》
Chiếc đồng hồ quả quýt của Lục Trưng Niên là hàng Thụy Sĩ.
Hình dán trong nắp là do  nhờ họa sư nổi tiếng  thuyền vẽ .
Hắn    trong tranh là ai, chỉ miêu tả  tỉ mỉ:
kiểu búi tóc, họa tiết váy xanh lam, cả mảnh trâm gãy  đính đá nhỏ  tóc cũng  sai một ly.
Họa sư thốt lên: “Thiếu soái miêu tả còn rõ hơn  thật.”
Hắn chỉ , ngón tay mài mãi  vỏ đồng hồ, như đang vuốt gương mặt ai đó.
Lúc trúng đạn ngã xuống, đồng hồ bay  khỏi ngực, dây đứt  ba đoạn.
Hắn thấy m.á.u dính lên khuôn mặt của Tri Vi trong ảnh, liền dốc hết sức để đóng nắp .
Cận vệ kể, ánh mắt cuối cùng   đồng hồ, giống như đang xin  ai đó – hoặc như đang : "Chờ ."
Thẩm Tri Vi đặt chiếc đồng hồ ngừng chạy bên gối.
Mỗi đêm tuyết, nàng đều   tiếng vang khẽ từ trong vỏ đồng hồ – như nhịp tim ai đó.
Một  nàng tháo đồng hồ , phát hiện trong bánh răng kẹt một sợi tóc – là tóc của nàng, mềm mại,   từ lúc nào  cuốn .
Giống như năm  trong Ngự Hoa Viên, nàng từng lén quấn tóc   ngọc bội , :
“Như , sẽ trói  ngươi .”
Sau đó nàng tết sợi tóc  thành sợi dây nhỏ, buộc  cây trâm gãy.
Mỗi  cài trâm lên tóc, luôn ngửi thấy mùi m.á.u thoang thoảng – giống hệt  thở còn sót  trong đồng hồ của .
《Tuyết Tận》
Vòng bạc vỡ khi mai  nở,
Tro than còn ấm, khoai đỏ vùi.
Vỏ d.a.o  tuyết mười năm lạnh,
Dược liệu đọng máu, nửa mảnh buồn.
Bảy phát xuyên xương hồn trở ,
Một thư nghẹn giọng, chữ  tròn.
Đành rằng kiếp  còn gặp nữa?
Chu sa rơi xuống khung cửa mòn.