Hắn rời  đúng ngày tuyết ngừng rơi.
Thẩm Tri Vi hâm thuốc xuyên bối  lò, hương thuốc lan , nàng  thấy   ở cửa  lâu.
Tiếng giày quân đội vượt qua ngưỡng cửa ngập ngừng một chút, như đang do dự, cuối cùng cũng biến mất nơi đầu ngõ.
Nàng lao  cửa, chỉ thấy một bọc vải đặt  bậc thềm.
Bên trong là con d.a.o ngắn “Chỉ Can”, trong vỏ d.a.o khảm một nửa vòng bạc – chính là mảnh vòng năm xưa  nung chảy, lặng lẽ hàn  vòng của nàng. Nàng  từng phát hiện.
Trong bọc còn  một mảnh giấy, là nét chữ của , chỉ  vỏn vẹn năm chữ:
“Chờ  về bóc vỏ.”
Phía   m.á.u  nhòe – như thể khi , vết thương của   rách .
Tin thắng trận ở Tuyên Viễn đến  tiết Trùng Dương.
Lúc đám trẻ con hò reo “Thiếu soái Lục đại thắng!”, Thẩm Tri Vi đang dâng hương  bài vị cha.
Tro nhang rơi  bàn cúng, như những giọt nước mắt nàng   còn sức rơi xuống.
 ngay trong đêm ,   gõ cửa tiệm thuốc – là cận vệ của Lục Trùng Niên.
Hắn cụt một chân, dùng s.ú.n.g chống đỡ  thể, trong lòng ôm một hộp gỗ dính đầy máu.
“Thiếu soái… …”
Giọng  cận vệ nghẹn ngào lẫn máu,
“Hắn trúng bảy phát đạn, cuối cùng vẫn còn nắm chặt cái .”
Trong hộp là nửa miếng khoai nướng khô, ngâm trong m.á.u đến sưng phồng, nhưng vết răng năm xưa vẫn rõ ràng.
Bên cạnh là chiếc đồng hồ quả quýt của .
Nắp đồng hồ mở , bên trong dán một bức họa nhỏ – là nàng năm mười lăm tuổi, búi tóc hai bên,   quầy thuốc, tóc cài nửa cây trâm gãy.
Là  nhờ  vẽ năm đó. Trong tranh, nàng đang mỉm .
Thẩm Tri Vi  rơi một giọt lệ.
Nàng chỉ ép chiếc đồng hồ  n.g.ự.c  – kim đồng hồ dừng  ở ba giờ mười lăm phút.
Đó là thời điểm  trúng đạn.
Cũng là khắc nàng từng ho dữ dội nhất trong ngục.
Ba ngày ,   từ Tuyên Viễn mang về một phong thư –  tìm thấy trong áo quân phục của Lục Trùng Niên.
Giấy thư   m.á.u thấm gần hết, chỉ còn vài dòng cuối còn  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-khong-tro-ve/chuong-2.html.]
“Tri Vi, quân y   sống  nổi .
Miếng khoai nướng trả  nàng, vết răng vẫn còn.
~ Hướng Dương ~
Năm đó trộm than, nợ Thái y viện –  lấy mạng  trả.
Phổi nàng  , đừng uống thuốc lạnh nữa.
Nếu  kiếp ...”
Phía , m.á.u loang thành một mảng đen – như một lời hứa mãi  thể  trọn.
Thẩm Tri Vi đốt lá thư .
Tro hòa  thuốc xuyên bối, nàng nuốt từng ngụm.
Đắng đến run rẩy, nhưng  còn ho  m.á.u nữa – hóa  lúc đau nhất,   thể  nổi.
Mỗi ngày nàng đều lau con d.a.o ngắn, lau đến khi lưỡi d.a.o sáng bóng.
Lúc đó mới phát hiện bên trong vỏ d.a.o  khắc hàng chữ nhỏ – dùng mũi d.a.o khắc , nông đến suýt  thấy:
“Vòng tay của Tri Vi,  khảm đầy kim cương.”
Năm đó Bắc Bình đổ trận tuyết lớn trăm năm  từng .
Tiệm thuốc của Thẩm Tri Vi  mở cửa.
Có   qua khe cửa sổ, thấy nàng   chiếc ghế mây Lục Trùng Niên từng , ôm trong lòng chiếc đồng hồ quả quýt.
Khóe môi nàng còn mang ý , tay vẫn cầm nửa miếng khoai nướng – là nàng dùng  than bạc mà  để , nướng  lò thuốc.
Khoai nướng nóng đến cháy cả đầu ngón tay, nhưng nàng vẫn như năm xưa, gặm  một dấu răng nho nhỏ.
Sáng hôm  tiệm thuốc mở cửa, nàng  lìa đời.
Chiếc đồng hồ rơi  mặt đất, nắp mở toang.
Trong bức họa dán bên trong, cô gái búi tóc năm mười lăm tuổi, giờ ở mép tóc,  chấm thêm một nốt chu sa nhỏ – hệt như vết m.á.u nàng từng ho lên quân phục của .
Trên xà nhà, con d.a.o ngắn vẫn còn.
Trong vỏ dao, nửa chiếc vòng bạc cuối cùng cũng  ráp  cùng chiếc nàng luôn đeo  tay.
Trong  khí lạnh giá, mảnh ghép  hóa thành một đóa hoa tuyết  chỉnh.
Tuyết vẫn rơi.
Rơi xuống ngưỡng cửa tiệm thuốc, lấp kín khe nứt năm nào – như ai đó cuối cùng cũng  trọn vẹn câu hứa khi xưa:
“Đợi tuyết tan , chúng  sẽ mãi  chia xa nữa.”