Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 45: Nhan Tâm mới giống như Bạch Nguyệt Quang của Thiếu soái
Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:18:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Nguyên Câu lảng vảng ở chỗ Nhan Tâm cả một buổi chiều.
Hắn bắt ép cô dùng tay.
Khi kết thúc, năm ngón tay Nhan Tâm sưng nhẹ, như thể phồng lên .
Toàn bộ quá trình , xứng đáng gọi là lăng trì.
Nhan Tâm khó chịu, chỗ nào cũng thoải mái, còn mệt đến toát hết mồ hôi.
Cảnh Nguyên Câu cũng ướt đẫm mồ hôi.
Bạch Sương ngoài cửa, hỏi khẽ: "Tiểu thư, Trình Tẩu hỏi tiểu thư cần dùng nước ?"
Nhan Tâm sững .
Ngay đó, cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cửa sổ phía của cô, ai đóng từ lúc nào; cửa sổ phía cũng buông rèm, che kín cửa lưới.
Cô tưởng trong phòng động tĩnh gì, nhưng ngoài rõ ràng hết chuyện.
"Có." Người trả lời là Cảnh Nguyên Câu.
Nhan Tâm bịt miệng , nhưng kịp.
Cô vội vàng dậy, khoác áo khỏi phòng, đến nhà tắm để tắm rửa.
Bạch Sương thì múc một thùng nước, mang phòng cho Cảnh Nguyên Câu.
Khi Bán Hạ lấy quần áo cho Nhan Tâm, cô cũng lúng túng nên .
Đương Chi im lặng dám năng.
Chỉ Trình Tẩu là gia đình, nên thoải mái hơn, sắp xếp thỏa việc.
Cảnh Nguyên Câu ở trong phòng, dùng một thùng nước để lau ; bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi cởi , Trình Tẩu mang giặt.
Nhan Tâm xong áo lót và quần áo ngoài, Trình Tẩu và đem phơi quần áo của Cảnh Nguyên Câu, việc đấy, từng đều cẩn thận hết sức.
Một hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô.
Nhân phẩm chẳng còn, thể diện tiêu tan.
Kiếp , cô thà từ bỏ phận "thiếu phu nhân" vô dụng , y nữ, tự kiếm tiền.
Dù là thời Dân quốc, phụ nữ tự ngoài việc, xét cho cùng vẫn là mất thể diện.
Những bà lớn, tiểu thư nhà phận, tiền đều việc.
Làm việc đều là hạng thấp kém.
Của hồi môn của Nhan Tâm đủ tiêu xài, chồng cô thể dựa dẫm, cô dùng chính đôi tay gánh vác cuộc sống.
Tự đ.á.n.h mất một bậc trong phận, nhưng cô cũng sống ngay thẳng, chính đáng.
Cô xem trọng lòng tự tôn đến thế, mà Cảnh Nguyên Câu giày xéo nó xuống đất.
Đao thương vô nhãn, mong tên ác nhân c.h.ế.t sớm!
Nhan Tâm mặt trở nhà tắm, thành tiếng một lúc, lau sạch nước mắt.
Cô trở về phòng ngủ.
Bộ chăn ga gối giường mới bộ, Cảnh Nguyên Câu chỉ mặc mỗi chiếc quần lót nam, dựa đầu giường của Nhan Tâm xem sách của cô.
Nhan Tâm bước tới: "Đừng động lung tung đồ của ."
Cảnh Nguyên Câu ôm chầm lấy cô, cô mặc chỉnh tề, : "Không nóng ?"
Toàn là bắp thịt rắn chắc. Ngực nở, vai vuông, đường nét thon ở eo bụng, thon thả hướng xuống .
Đường cong hảo rõ ràng, từ bụng kéo dài trong cạp quần, các múi cơ bụng phân minh.
Nhan Tâm .
Dù tắm rửa, làn da vẫn nóng bừng, nhiệt vốn cao.
Cô đẩy : "Nóng."
Cảnh Nguyên Câu buông cô , ngắm nghía cô: "Khóc lén ?"
"Anh lúc nào?" Nhan Tâm hỏi.
Cảnh Nguyên Câu : "Chiếc quần lót , nữ tỳ của em ăn trộm từ . Anh mặc thế về? Phải đợi quần áo của khô ."
"Anh bằng cách nào?"
"Trèo tường." Cảnh Nguyên Câu như điều đương nhiên, "Chỗ em cách phố ngoài chỉ một bức tường, ai cũng thể trèo ."
Nhan Tâm c.ắ.n môi.
Cô hề sân vườn nhà rủi ro như .
Cô chỉ cần kinh động những khác trong nhà họ Khương, tiện lợi, dù hẻo lánh.
"... Lúc trèo , Bạch Sương ." Cảnh Nguyên Câu tiếp tục, "Nên em yên tâm, ngoài , khác ."
Nhan Tâm trầm mặt.
Cô thờ thẫn sắp xếp sách của , năng.
Cảnh Nguyên Câu lặng lẽ cô.
Đường nét khuôn mặt nghiêng của cô . Mũi thẳng, gò má đầy đặn, đôi môi đào, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, càng cho đôi mắt đen láy, ánh mắt chuyển động như thể gợn lên những vệt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-45-nhan-tam-moi-giong-nhu-bach-nguyet-quang-cua-thieu-soai.html.]
Khi rảnh rỗi, trong lòng Cảnh Nguyên Câu luôn nghĩ về cô.
Nghĩ đến phát điên.
Trời mùa hạ nóng nực, đột nhiên khô cổ họng, nhất định gặp cô.
Nên thử trực tiếp trèo tường .
Hắn hôn , sờ .
Làn da cô luôn mát mẻ, hương thơm ngát, một chút đắng nhẹ, là mùi của d.ư.ợ.c liệu; nhưng dư vị ngọt ngào.
"... Giận ?" Hắn hỏi, trong giọng chút bồn chồn mà chính nhận .
Nhan Tâm sắp xếp sách y học xong, vẫn trả lời .
Lần , Trình Tẩu hỏi cô đeo chiếc lược trân châu từ hạt nam châu, rõ ràng là .
Trong lòng cô nghĩ: Cô Cảnh Nguyên Câu quấn lấy, nên cô xứng.
Cô xứng để những thứ nữa.
Trong vũng bùn nhà họ Khương, lòng cô độc hơn rắn rết; ở bên cạnh Cảnh Nguyên Câu, thể cô sẽ bẩn hơn cả kỹ nữ.
Người đàn ông tặng cô trân châu, lẽ chỉ đơn thuần là ơn. trong tiềm thức, sẽ cảm thấy, Nhan Tâm giống như viên trân châu , trắng trong tỳ vết.
Cô .
Viên trân châu trắng ngần , đeo lên như một sự chế nhạo.
Nhan Tâm cảm thấy ấm ức.
Cô nỗ lực học y, cũng nỗ lực để sống, mà phận chỗ thì chỗ đào hố, bày chướng ngại cho cô.
Sống một đời vẻ vang, thể diện, bất kể là kiếp kiếp , đều là ảo tưởng.
"Thật sự giận ?" Cảnh Nguyên Câu thấy mắt cô đỏ hoe, dậy ôm lấy cô, "Đừng ."
" ." Cô .
Cô quả thật rơi nước mắt, nhưng tâm trạng ủ rũ.
Cảnh Nguyên Câu ôm lấy cô: "Anh đến nữa, ? Đừng giận, chỉ đón em đến biệt quán của ."
Nhan Tâm ngẩng mắt, ánh mắt đen sẫm đáp xuống mặt : "Anh là , bằng sẽ loạn s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t. Anh thề !"
Cảnh Nguyên Câu bật , hôn lên môi cô một cái thật mạnh: "Người phụ nữ độc ác !"
Lại , "Anh loạn s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t, lão t.ử còn ăn em."
Nhan Tâm: "Vậy thì cần giả vờ giả vịt."
Cô giãy khỏi .
Cảnh Nguyên Câu mệt, lên giường đệm ngủ .
Nhan Tâm ngủ , bàn trang điểm chỉnh lý y án.
Khi nghiêng đầu, cô thấy khuôn mặt ngủ yên của đàn ông.
Lúc ngủ, ngoan, cũng trai, một khuôn mặt khiến say mê.
Tiếc , là một kẻ lưu manh.
Cảnh Nguyên Câu mơ màng tỉnh dậy, trời hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn chỉ còn một chút ánh hồng rực rỡ cuối cùng, chiếu từ cửa sổ , rơi xuống bên cạnh Nhan Tâm. Cô đang cúi xuống bàn gì đó, nửa mặt hướng về phía Cảnh Nguyên Câu.
Cảnh Nguyên Câu ngủ mơ màng, đột nhiên thấy cảnh tượng , thoáng chốc như trở về Quảng Thành.
Cũng là trời nóng như , cũng là hoàng hôn như và bóng con gái nghiêng nghiêng.
Dáng và đường nét khuôn mặt gần như giống hệt.
Hắn kìm lòng , khẽ gọi cô: "A Vân?"
Nhan Tâm mặt , biểu cảm trầm xuống: "Lần hãy đến chỗ A Vân của ."
Cảnh Nguyên Câu tỉnh táo, : "Ghen ?"
" ghen." Nhan Tâm , "Anh gọi tên cô trong mơ, hẳn là thích cô . Như , đến bên cô ?"
Cảnh Nguyên Câu , A Vân của chính là Nhan Uyển Uyển.
lời , .
Trong sâu thẳm lòng , chịu thừa nhận, luôn cảm thấy Nhan Uyển Uyển ô uế A Vân của .
Có đây, Cảnh Nguyên Câu hành quân, đói ba ngày, ăn một miếng bánh, cảm thấy ngọt ngào vô cùng; về mua ăn, ngạt thở, nuốt nổi.
Nhan Uyển Uyển cũng giống như miếng bánh đó.
Lúc rõ, thấy, cô vô cùng , tỏa hương t.h.u.ố.c nhẹ nhàng; dù làn da ngăm đen, sờ cũng mát mẻ mịn màng.
Nhan Uyển Uyển như .
Ngược , Nhan Tâm mới là hiện cho trong tưởng tượng của .
Cô cũng phù hợp với tưởng tượng của về A Vân.
"Có lẽ, đang ở bên cạnh cô ." Cảnh Nguyên Câu đột nhiên nghĩ.
Không tìm cảm giác ban đầu, thì tìm một cái thế để giải cơn khát, cũng đều thoải mái như .
Vân Vũ
________________________________________